Nhìn thấy Nam Phong Chỉ Nhu như thế, trong lòng Nam Phong Nhược Tinh cũng chua chua.
Chất nữ như vậy, chẳng lẽ chính nàng không phải cũng vậy hay sao?
Chỉ là tình cảm của nàng hàm súc hơn rất nhiều so với Nam Phong Chỉ Nhu, sẽ không thể hiện rõ ra bên ngoài như Nam Phong Chỉ Nhu mà thôi.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong tâm trí của Nam Phong Nhược Tinh, luôn luôn không ngừng hiện ra hình ảnh của Diệp Viễn.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Nam Phong Nhược Tinh lại đột nhiên ý thức được, giữa nàng và Diệp Viễn đã có một khoảng cách không thể vượt qua!
Hắn cũng không còn là tay mơ mà một kiếm của Nam Phong Chỉ Nhu đã suýt chút nữa lấy mạng kia, hắn đã trưởng thành, là một cây đại thụ che trời, ngay cả Thiên Vũ cường đại như vậy cũng thành bại tướng dưới tay hắn.
Bây giờ hai cô cháu các nàng, sắp không thấy được cả bóng lưng của Diệp Viễn nữa rồi!
Nam Phong Chỉ Nhu tựa ở đầu vai cô cô thút thít, Nam Phong Nhược Tình nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng, an ủi: “Ta biết, ta đều biết.”
“Hu hu… Vậy… Vậy còn cô cô thì sao?” Nam Phong Chỉ Nhu khóc thút thít nói.
Nam Phong Nhược Tình cứng đờ, thân thể mềm mại không tự chủ được run rẩy lên.
Nam Phong Chỉ Nhu đẩy ngực của nàng ra, nước mắt rơi như mưa nói: “Ta biết, cô cô cũng thích hắn. Chúng ta… Chúng ta thật không có cơ hội sao?”
Nam Phong Nhược Tinh thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Chôn phần tình cảm này ở trong lòng đi, có lẽ như vậy chúng ta còn có thể tiếp tục giữ vững quan hệ bằng hữu, nếu không ta sợ… Sẽ làm hắn sợ chạy mất.”
Nam Phong Chỉ Nhu quật cường nói: “Ta… Ta không cam tâm!”
Nam Phong Nhược Tình khẽ thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Đám người Diệp Viễn ngồi phi thuyền ngày đi mười vạn dặm, nhưng khoảng cách từ u Vân tông đến Thiên Càn tông quá xa, cần khoảng mười ngày mới có thể đến nơi.
Trên phi thuyền, mỗi ngày Diệp Viễn đều ngồi xuống tu luyện, củng cố cảnh giới, lúc này đã cách Linh Dịch tầng tám không xa.
Đối với dạng tốc độ tu luyện này, một đám sư huynh chỉ có thể nhìn đến than thở.
“Mai trưởng lão, phía trước chính là Vân Mộng Sơn Mạch rồi, chúng ta đi xuống đi.” Mạc Vân Thiên nói.
Mai Trăn gật gật đầu, một nhóm tám người hạ phi thuyền xuống.
Tọa độ mà Lý Trường Vũ đưa cho u Vân tông chính là cái Vân Mộng Sơn Mạch này, cũng là lối vào bí cảnh kia.
Ngồi phi thuyên sẽ dễ kinh động đến yêu thú trong núi, cho nên một nhóm người u Vân tông lựa chọn sớm xuống phi thuyền đi bộ.
Phía trước, dãy núi cao vút trong mây vô biên vô hạn, thoạt nhìn vô cùng nguy nga hùng tráng.
“Vân Mộng Sơn Mạch này là cảnh nội nổi danh hiểm địa của Thiên Càn tông, bên trong chẳng những yêu thú hoành hành, trong núi càng là có các loại độc chướng. Cho dù là võ giả Ngưng Tinh Cảnh, tùy tiện xâm nhập vào cũng có thể bị có đi mà không có về.” Mai Trăn nói.
“Chúng ta đã tiến vào dãy núi, mọi người ăn Giải Độc Đan vào trước, đế phòng độc bên trong chướng khí này.” Mạc Vân Thiên nói với mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!