Một khi tiến vào bí cảnh, hắn chắc chắn phải giết Diệp Viễn!
Trải qua chuyện lần trước, Diệp Viễn đã thành tâm ma của Lý Trường Vũ!
Tâm ma theo cả đời, đối với việc tu hành của võ giả sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn.
Mặc dù đã trải qua qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi, thực lực của Lý Trường Vũ đã khôi phục lại mức độ ban đầu, nhưng mà độ khó khi đột phá lên Ngưng Tinh tầng năm đã tăng lên rất nhiều.
Đương nhiên, thiên phú của Lý Trường Vũ xuất chúng, Ngưng Tinh tầng năm không làm khó được hắn, nhưng vấn đề là mục tiêu của Lý Trường Vũ lại là Hồn Hải Cảnh!
Nếu như không diệt trừ Diệp Viễn, trừ bỏ cái tâm ma này đi, sau này lúc hắn đột phá Hồn Hải cảnh, căn bản là không chống nổi thiên kiếp!
Cho nên mặc kệ là như thế nào, Diệp Viễn đều phải chết!
Đám người Thiên Càn Tông lục tục đi tới trước mặt mọi người, một tên trưởng lão trong đó đứng lại, mở miệng nói: “Hai tông các ngươi đến Vân Mộng Sơn Mạch là để thăm dò bí cảnh, bây giờ còn chưa vào bí cảnh đã tiêu hao lẫn nhau, chuyện này có vẻ không tốt lắm đâu? Cho lão phu chút mặt mũi, mặc kệ giữa Thượng Thanh tông và u Vân tông có chuyện gì, vẫn là chờ xong chuyện chỗ này đã đi.”
Người này là trưởng lão có tư lịch lâu nhất của Thiên Càn tông trong chuyến này, tên là Ngô Chiêu. Vừa rồi tiếng “Dừng tay” kia, chính là do hắn hô lên.
Không phải hắn muốn quản việc vớ vẩn này, mà là hẳn không muốn nhìn thấy mọi người còn chưa đi vào bí cảnh đã hao tổn lẫn nhau.
Tim nhiều tinh anh của những tông môn khác tới như vậy, chính là để làm pháo hôi. Nếu như ở bên ngoài đã đánh nhau chết sống rồi, há chẳng phải là đã ít đi vài con cờ thí rồi sao?
Nếu cứ như vậy, tính nguy hiểm của đệ tử trong tông môn bọn họ sẽ gia tăng lớn hơn một chút.
Trong thế hệ thanh niên, thực lực và tiềm lực của đệ tử Thiên Càn tông tuyệt đối là mạnh nhất. Chỉ cần có đám pháo hôi kia ở đó, Thiên Càn tông bọn họ sẽ có thể lấy được chỗ tốt lớn nhất ở bên trong bí cảnh, há có thể để cho bọn chúng tự hao tổn lẫn nhau?
Vương Phàm vừa thấy được Ngô Chiêu, khuôn mặt lập tức thay đổi, nở nụ cười chân thành nói: “Thì ra chuyến này do Ngô huynh phụ trách dẫn đội của Thiên Càn tông, dĩ nhiên là phải cấp cho Ngô huynh mặt mũi rồi!”
Vừa nói xong, Vương Phàm lại quay về phía Diệp Viễn hừ lạnh nói: “Xem như tiểu tử ngươi may mắn, đợi tới lúc từ trong bí cảnh đi ra, xem ta có xé cái miệng của ngươi ra không! ừm… Nhưng mà, cũng phải xem ngươi có thể từ bên trong đi ra hay không mới được!”
Diệp Viễn ôm quyền cười nói: “Vậy thì phải cám ơn Hám Sơn tiền bối hạ thủ lưu tình rồi! Ta có ra được hay không thì ta không biết, nhưng mà… Tiền bối lại thật sự là không nhất định có thể đi ra được.”
Vương Phàm không thèm để ý, mỉm cười nói: “Không biết từ lúc nào u Vân tông lại có thêm một tiểu tử có miệng lưỡi bén nhọn như vậy, ta ngược lại còn thật sự hy vọng ngươi có thể đi ra, bằng không ta phải tìm ai để trút cơn giận này đây?”
Ngô Chiêu nhìn nụ cười cao thâm mạt trắc kia của Diệp Viễn, trong lòng không khỏi cả kinh: Chẳng lẽ tiểu tử này biết chút chuyện gì hay sao?
“Trường Vũ, lúc ngươi đi tới u Vân tông, không nói ra lời gì không nên nói đấy chứ? Tại sao ta cảm giác, dường như tiểu tử này biết chút ít chuyện gì đó?” Ngô Chiêu truyền âm cho Lý Trường Vũ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!