Gặp phải vấn đề gì họ nghĩ đến đầu tiên không phải là thỉnh giáo Mai Trăn mà là hỏi Diệp Viễn.
Nhưng kì quái là, không ai cảm thấy như vậy là không thích hợp bao gồm cả bản thân Mai Trăn.
Đoàn người u Vân tông đi không nhanh.
Sau hai ngày, đoàn người đi đến một vùng rừng rậm.
“Mau nhìn xem! Bên đó có phải là dược liệu cấp bốn Chu Liên Băng Tâm Quả hay không?”, một đệ tử u Vân tông nhìn thấy thứ quả màu đỏ thẩm cách đó không xa vui mừng reo lẽn.
Dược liệu cấp bốn đối với Đại tông môn ở Nam Vực mà nói, đều là thứ có tính chiến lược! Cho dù là Thiên Càn tông nhìn thấy dược liệu cấp bốn cũng sẽ đỏ cả mắt.
Ngày trước, để luyện chế Thất Huyền Ngự Hồn Đan dường như Thiên Phong đã tiêu hao sạch sẽ dược liệu cấp bốn của u Vân tỏng, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy áp lực như núi.
Lúc này nhìn thấy dược liệu cấp bốn, đệ tử u Vân Tông không tránh khỏi kích động.
Đệ tử kia vừa nói vừa định đi hái quả liền bị một tay Diệp Viễn ngăn lại.
“Bàng sư huynh, đừng qua đó!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
“Sao vậy?” Bàng sư huynh sững sờ không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh.
Trên đường đi dưới sự dẫn dắt của Diệp Viễn, mọi người đều đã tránh thoát mấy lần tình thế chắc chắn phải chết.
Cho nên vừa thấy Diệp Viễn cản lại Bàng sư huynh kia lập tức ý thức được sự lỗ mãng của bản thân, mồ hôi lạnh túa ra.
Bí cảnh này đúng như Thiên Càn tông nói, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, mà muốn lấy được thiên tài địa bảo thì phải trả giá bằng máu.
Hai ngày này, đám người u Vân tông gặp không ít dược liệu cấp bốn, nhưng xung quanh số dược liệu đó không chỗ nào là không nguy hiếm dị thường.
Ngay cả võ giả Ngưng Tinh cảnh chỉ một chút sơ sảy cũng không thoát khỏi kết cục phải bỏ mạng.
Diệp Viễn lại dấn dắt mọi người hết lần này đến lần khác tránh được nguy hiểm, nên cho đến hiện giờ, u Vân tông vẫn chưa tổn thất một ai.
Lúc đầu Diệp Viễn ngăn cản mọi người thu hoạch dược liệu, bọn họ còn có chút phản đối.
Vì thế Diệp Viễn còn sử dụng Tịnh Đàn Hỏa Liên phân thân thăm dò mấy lần, kết quả khiến mọi người đều dựng tóc gáy.
Sau mấy lần, mọi người mới biết ý nghĩa của Diệp Viễn lớn đến thế nào!
Nếu không có Diệp Viễn, chỉ e là hai ngày này bọn họ đã phải tổn thất một nửa. Đối với u Vân tông mà nói đó là chuyện không thể chấp nhận được.
Diệp Viễn cực kì quen thuộc với đặc tính của những dược liệu này, có những loại dược liệu xung quanh có thú thủ hộ, có loại có độc vật thủ hộ, chỉ cần sơ sảy một cái liền trúng chiêu.
Vừa rồi Bàng sư huynh nhìn thấy dược liệu cấp bốn liền kích động suýt nữa quên mất nguy hiểm trước mặt, đâm đầu đi qua.
“Chu Liên Băng Tâm Quả có một loại yêu thú phối hợp, tên là Thất Thải Độc Chu, độc tính cực mạnh! Hơn nữa thân hình Độc Chu vô cùng nhỏ, rất khó phát giác, không cẩn thận bị nó cắn một cái thì võ giả Ngưng Tinh cảnh sẽ độc phát thân vong trong vài hơi thời gian!” Thần sắc Diệp Viễn ngưng trọng nói.
Bàng sư huynh liền hít một ngụm khí lạnh, mồ hôi lạnh không nhịn được ướt đẫm lưng áo.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!