“Đừng có nói ta bắt nạt ngươi! Ta chỉ dùng một thành thực lực giao chiến với ngươi, nếu ngươi thắng ta thì coi như ngươi thắng!” Vương Phàm cười lạnh nói.
Đây quả thực không phải Vương Phàm nói quá, hắn là Hóa Hải cảnh tầng ba, cho dù là dùng một thành thực lực thì cũng mạnh hơn một Ngưng Tinh tầng chín bình thường!
Thực lực như vậy, đối phó với một tên tiểu tử Linh Dịch tầng bảy cũng đủ rồi!
Ngược lại nếu đối phó với Mai Trăn, thì hắn phải dùng toàn bộ thực lực.
Nhưng đối thủ là Diệp Viễn, Vương Phàm thật sự không cần quá coi trọng.
Cho dù biết Diệp Viễn chắc chắn có chỗ hơn người, nhưng cảnh giới khác biệt quá lớn căn bản không có cách nào bù đắp được.
Dù hắn áp chế thực lực xuống Ngưng Tinh tầng chín thì ý cảnh và kinh nghiệm chiến đấu của hắn vẫn thuộc Hóa Cảnh tầng ba.
Cho dù đối thủ là Ngưng Tinh tầng chín, hắn cũng thắng chắc không thua.
Còn đối phó với Linh Dịch tầng bảy… vốn chẳng có cái gì đáng để suy nghĩ cả có được không?
Đến lúc này, Vương Phàm còn đang có ý định chơi trò mèo vờn chuột.
Diệp Viễn nghe vậy ánh mắt sáng lên một cái, vui vẻ nói: “Đây là ngươi nói đấy nha, đến lúc đó đừng hối hận! Ngươi nói chỉ dùng một thành thực lực thôi đấy!”
Vương Phàm thấy bộ dạng của Diệp Viễn, càng nổi lên hứng thú chơi đùa, cố ý bày ra tư thế của cao thủ nói: “Ta đường đường là trưởng lão của Thượng Thanh tông, sao có thể nuốt lời với một tên tiểu tốt Linh Dịch cảnh chứ? Ngươi cứ yên tâm, ta nói một thành chính là một thành!”
Bên phía Thượng Thanh tông xì xào bàn tán một trận, vẻ mặt tràn ngập thương hại đối với Diệp Viễn.
“Tên ngốc này, không ngây thơ đến mức thật sự cho rằng Vương trưởng lão chỉ xuất ra một thành thực lực thì hắn có thể thắng được đấy chứ?”
“Ngươi xem bộ dạng vui vẻ của hắn, chắc chắn là đang cho rằng như vậy đó! Chút nữa tận mắt thấy một thành thực lực của Vương trưởng lão, hắn chắc hẳn sẽ muốn chết luôn đấy!”
“Khà khà, có kịch hay xem rồi! thật không nghĩ ra u Vân tông lại phái một tên đần như vậy đến bí cảnh”.
Thương nghị đã định, song phương tự lui xuống một đoạn để cho Diệp Viễn và Vương Phàm một chỗ đối chiến.
Đôi bên đứng yên, Diệp Viễn bỗng cười mở miệng nói: “Hám Sơn tiền bối, tiễn phật phải tiễn đến tây phương! Nếu không, ngài lại nhường ta một chiêu thế nào?”
Đôi mắt Vương Phàm híp lại, khinh thường nhìn Diệp Viễn, nhàn nhạt nói: “Đừng nói một chiêu, nhường ngươi mười chiêu thì sao?”
Diệp Viễn nhoẻn miệng cười nói: “Không cần không cần, đâu cần nhiều vậy, một chiêu là đủ rồi!”
Biểu hiện của Diệp Viễn lại đưa tới một trận cười nhạo, ngay cả Nghiên Nhi đang núp trong bóng tối cũng không khỏi hoài nghi đầu óc Diệp Viễn có vấn đề.
“Tiểu thư, từ trước đến nay muội cứ cho rằng Diệp công tử là người nhìn xa trông rộng, nhưng giờ xem ra, sao lại thấy rất ngu rất ngây thơ vậy nhỉ? Đối phương là cường giả Hóa Hải tầng ba, đừng nói nhường hắn một chiêu, cho dù là đứng đó bất động, công kích của Diệp công tử cũng không chắc có thể xuyên qua được nguyên lực hộ thể của hắn”. Nghiên Nhi nói.
Ly Nhi cũng có nét mặt hoài nghi như vậy, nhưng Diệp Viễn chưa gặp nguy hiểm, nàng cũng tùy ý để hắn chơi: “Xem tiếp đi, ta thấy Diệp công tử không phải là loại người nông cạn như vậy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!