Mai Trăn nói: “Nếu đã như vậy, tìm một chỗ để nghỉ ngơi trước, đợi Diệp Viễn tỉnh lại rồi tính sau.”
Trăng sáng sao thưa, một đám người tụ lại dưới bóng cây.
Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt, trông thấy khuôn mặt quen thuộc của Bàng Vạn Niên, gượng cười nói: “Bàng… Bàng sư huynh, huynh không sao chứ?”
Bàng Vạn Niên vốn đang mừng rỡ, nghe xong câu nói của Diệp Viễn, chớp mắt lại rơi lệ: “không sao, không sao! Đệ tỉnh lại rồi thật tốt quá, làm chúng ta lo lắng chết mất! Mai trưởng lão, Mạc sư huynh, Diệp Viền tỉnh lại rồi!”
Mọi người nghe thấy thế vội vã xúm lại, mồm năm miệng mười ân cần hỏi han.
Cảm nhận được sự quan tâm của đồng môn, trong lòng Diệp Viễn cảm động hồi lâu.
“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Diệp Viễn nói.
“Đệ đã hôm mê một ngày hai đêm rồi! Diệp Viễn, kinh mạch của đệ… không sao chứ?” Bàng Vạn Niên sốt sắng hỏi.
Diệp Viễn lắc lắc đầu: “Không có trở ngại gì lớn, Bàng sư huynh, phiền huynh đỡ ta ngồi dậy.”
Bàng Vạn Niên vội vàng dùng cách tay còn lại đỡ Diệp Viễn dậy, Diệp Viễn lấy một viên đan dược từ trong nhẫn chứa đồ ra nuốt vào, bắt đầu điều tức.
Lúc này, mọi người trong u Vân Tông đã vây quanh Diệp Viễn thành một vòng, hộ pháp cho hắn.
Mà bốn đệ tử còn lại của Tử Thần Tông vẫn luôn cách đó không xa, tầm mắt của Lâm Siêu xuyên qua đám người nhìn về Diệp Viễn, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Sau nửa canh giờ, Diệp Viễn luyện hóa xong đan dược, khí sắc cả người nhìn tốt hơn rất nhiều.
Kinh mạch bị tổn thương là một chuyện vô cùng phiền phức, bình thường cho dù có đan dược trợ giúp nhưng không tĩnh dưỡng hơn một tháng thì rất khó khỏi hẳn.
Nhưng xem dáng vẻ hiện tại của Diệp Viễn, dường như đã hồi phục đến sáu bảy phần.
Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy, bình thường đều không có cách nào hoàn toàn luyện hóa đan dược. Nói cách khác ba bốn phần còn lại nương theo đan dược trong cơ thể Diệp Viễn tiếp tục luyện hóa, hắn có lẽ rất nhanh sẽ hồi phục lại như ban đầu.
Đan dược nghịch thiên như vậy trước nay chưa hề nghe qua.
Đối với tình cảnh này, u Vân Tông đã quá quen thuộc rồi, cũng không phản ứng gì quá lớn.
Nhưng người của Tử Thần Tông hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, ngoài Lâm Siêu ra ba người kia đều xì xào bàn tán.
Diệp Viễn vừa đứng dậy liền lập tức đi về phía Lâm Siêu.
Lâm Siêu như thể biết Diệp Viễn sẽ tìm hắn đầu tiên cũng không lộ ra bao nhiêu kinh ngạc.
“Hôm qua Diệp sư đệ cố gắng xoay chuyển tình thế, cứu mạng bốn người chúng ta, trong lòng Lâm Siêu vô cùng cảm kích!” Lâm Siêu cúi đầu thật thấp trước mặt Diệp Viễn, tương đối có thành
ý-
Diệp Viễn thản nhiên nhận lấy rồi nói: “Lâm sư huynh, có phải huynh nợ ta một lời giải thích hay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!