Mà đội ngũ của u Vân Tông, thế nhưng không thiếu một người!
Không biết tại sao, từ trong đáy lòng bọn hắn bỗng dâng lên một sự đố kỵ nồng đậm.
u Vân Tông tiến lên một bước hội họp cùng các tông môn khác.
“Mai trưởng lão thật có bản lĩnh, đệ tử không thiếu một ai đến được nơi này.” Sự đố kị trong lời nói của Ngô Chiêu bất kì ai cũng nghe ra được.
Có điều mọi người đều hiểu rõ, sự đố kỵ trong lòng những đệ tử tông môn khác cũng không ít hơn Ngô Chiêu là bao.
Mai Trăn nhàn nhạt nói: “Vận khí tốt mà thôi. Nghe lời này của Ngô trưởng lão lẽ nào u Vân Tông ta toàn quân bị diệt thì ngươi mới thoải mái?”
Ngô Chiêu ho một tiếng, cười nói: “Nào có, nào có, ta thấy các tông môn khác đều hao binh tổn tướng, chỉ riêng u vân Tông các người không thiếu một ai, cảm thấy bất ngờ mà thôi. Lẽ nào u Vân Tông biết được điều gì đó về bí cảnh này?”
Lời này của Ngô Chiêu chính là có ý gây xích mích ly gián, nhưng đây là thủ đoạn hắn thường dùng, lúc mới bắt đầu vào bí cảnh đã từng dùng qua rồi.
Mai Trăn đáp lai nói: “Ngô trưởng lão nghĩ nhiều rồi, nếu chúng ta biết điều gì, đệ tử của ta đã không thiếu mất một cánh tay.”
Mọi người thuận theo tầm mắt của Mai Trăn nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Bàng Vạn Niên bị mất một cánh tay, trong lòng không khỏi rối rắm.
Xem ra nguy hiếm u Vân Tông trải qua cũng không kém hơn các tông môn khác, lẽ nào là do vận may của bọn họ cực tốt sao?
Mà lúc này, Dư Phong vẫn không nhịn nổi nữa: “Ngô trưởng lão, ngươi phâi làm chủ cho Thượng Thanh Tông chúng ta, tên tiểu tử Diệp Viễn kia mưu tính hại chết Vương sư huynh, chúng ta và hắn không đội trời chung!”
Ngô Chiêu suy nghĩ xoay mòng, trầm giọng nói: “Mai trưởng lão, mọi người tiến vào bí cảnh, thì nên đồng cam cộng khổ, sao các người lại làm ra chuyện đẻ tiện như vậy? Chuyện này Thiên Càn Tông ta thân là đứng đầu Nam Vực, nói không chừng phải can dự một chút! Thê’ này đi, các người phế bỏ đan điền của Diệp Viễn, chuyên này liền bỏ qua, bằng không…”
Ngô Chiêu vẫn còn nửa câu chưa nói hết nhưng ý của hắn mọi người đều hiểu rõ rồi.
Nếu u Vân Tông không phế Diệp Viễn chính là đối địch với Thiên Càn Tông.
Thiên Càn Tông có ba trưởng lão là Hóa Hải Cảnh, cho dù không thể phát huy thực lực của Hóa Hải cảnh thì cũng không thế đánh đồng với u Vân Tông.
Thấy Thiên Càn Tông tỏ thái độ, Dư Phong cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn đường này bọn hắn theo đuôi bám gót Thiên Càn Tông cũng chính là để đợi ngày hôm nay tìm Diệp Viễn báo thù.
Dư Phong biết tìm cả u Vân Tông báo thù thì quá khó, dẫu sao Thiên Càn Tông vẫn còn cần pháo hôi, nhưng tìm Diệp Viễn báo thù thì sẽ không nói được
gì-
Mà hơn nữa Dư Phong nhận thấy địa vị của Diệp Viễn ở u Vân Tông chắc hẳn không tầm thường.
Nếu tiêu diệt Diệp Viễn chắc chắn là một đả kích cực kỳ lớn đối với u Vân Tông.
Khi thấy u Vân Tông không thiếu một người xuất hiện trước mắt quần chúng, Dư Phong có cảm giác rằng không có Diệp Viễn bọn họ không thể làm được như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!