Ngô Chiêu này hiển nhiên cũng là một người thận trọng, để đệ tử Thiên Càn Tông và đệ tử u Vân Tông lần lượt tiến vào đại trận. Cho dù Diệp Viễn có dùng cách nào thì cũng không thể một lúc mang tất cả mọi người đi được.
Ném chuột sợ vỡ bình, đây là muốn lấy đệ tử u Vân Tông ra làm con tin.
Mọi người đều hiểu sự lợi hại của trận pháp, chỉ cần đi sai một bước cũng có khả năng bị đốt thành tro.
Nếu như Diệp Viễn thật sự giở thủ đoạn nào đó, Thiên Càn Tông cũng có thể dẫn lửa lên các đệ tử của u Vân Tông.
Mai Trăn đang muốn phản bác thì truyền âm của Diệp Viễn truyền tới.
“Mai trưởng lão, cứ làm theo những gì họ nói, nếu không họ sẽ không yên tâm theo đệ tử.”
Về Diệp Viễn, Mai Trăn đã tin tưởng vô điều kiện, vì thế hắn chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Ta biết rồi.”
Sau đó hắn coi như không có chuyện gì mà nói với Mạc Vân Thiên: “Cứ làm theo lời của Ngô trưởng lão, nếu không sợ rằng hắn sẽ ăn ngủ không yên! Vân Thiên, ngươi đi theo Triệu trưởng lão đi, còn những người khác lần lượt theo sau.”
Ngô Chiêu không thèm để ý tới những lời châm biếm của Mai Trăn, hắn vẫn phải làm những biện pháp cần thiết nếu không chẳng phải là bị bán mà còn thay người đếm tiền sao?
Việc hắn có thể hạ mình mời Diệp Viễn ra tay không đại biểu cho hắn hoàn toàn tin tưởng Diệp Viễn.
Chưa kể mối quan hệ giữa Thiên Càn Tông và u Vân Tông chưa nói tới hòa thuận.
Trong lòng hắn đã có sẵn chủ ý sẽ tìm cơ hội diệt trừ Diệp Viễn.
Nếu cứ để mặc cho tiếu tử này phát triển, sau này chắc chắn sẽ là cơn ác mộng đối với Tiên Càn Tông!
Khi Thiên Càn Tông đã sẵn sàng, Diệp Viễn bước vào trước, thân hình của hắn một lần nữa tiến vào trong đại trận Tuyệt Diễm Bích Chướng rồi biến mất.
Triệu Dục Dương không dám lơ là, nhanh chóng theo sát, cũng lập tức biến mất trước mặt mọi người.
Tiếp theo đó là Mạc Vân Thiên, đệ tử Thiên Càn Tông và đệ tử u Vân tông cứ nhứ vậy mà từng người tiến vào trong trận.
Đệ tử của các tông môn khác ngơ ngác nhìn nhau, đợi khi người của hai tông môn kia vào hết bọn họ cũng vào theo.
Bọn hắn không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể mạo hiểm tiến vào đại trận!
Trước mặt là Tuyệt Diễm Bích Chướng, đằng sau là một khu rừng mù sương vô tận. Nếu không có sự lãnh đạo của Triệu Dục Dương, những người này sẽ không thể thoát ra khỏi khu rừng mê vụ đó, chứ đừng nói đến ra khỏi bí cảnh!
Nếu muốn có cơ hội sống sót họ chỉ có thể đi theo Diệp Viễn.
Nếu muốn có cơ hội sống sót họ chỉ có thể đi theo Diệp Viễn.
Sắc mặt của Dư Phong cực kỳ không tốt, giờ đây hắn cũng rơi vào tình huống rất khó sử.
Thấy người càng ngày càng ít đi, nếu như tất cả mọi người đều tiến vào mà hắn không vào thì chỉ có ở đây chờ chết, bởi vì hắn không có cách nào theo bước chân những người đi trước.
Cuối cùng, Dư Phong nghiến răng và nói với các đệ tử: “Đi!”
Triệu Dục Dương nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, một bước cũng không dám đi sai.
Thân là một trận sư, hắn hiểu rất rõ về sự nguy hiểm của đại trận này!
Hắn vừa đi theo Diệp Viễn, vừa nghiên cứu đại trận.
Là một trận sư, hẳn cũng si mê trận pháp giống như luyện dược sư si mê với thuật luyện đan vậy.
Việc hắn có thế lĩnh ngộ đại trận này liên quan mật thiết đến việc Thiên Càn Tông có thể ra khỏi đại trận một cách an toàn hay không, điều này cũng khiến Triệu Dục Dương cảm thấy áp lực rất lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!