Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Nhưng bây giờ có Diệp Viễn đẫn đường phía trước thì sẽ khác rồi.

Con đường mà Diệp Viễn đi chắc chắn là sinh môn, điều này Triệu Dục Dương đã nhìn ra ngay khi hẳn bước vào trận pháp này.

Do đó, trong quá trình Diệp Viễn di chuyển, trên thực tế cũng là mở ra một góc núi băng của đại trận này giúp Triệu Dục Dương!

Muốn phá giải trận pháp này trừ khi Triệu Dục Dương có thể thăng cấp trở thành trận sư cấp bốn, nếu không thì không thể.

Tuy nhiên, nếu chỉ cần tìm thấy sinh môn, thì độ khó sẽ giảm đi rất nhiều.

Tất nhiên, nếu không có sự dẫn đường của Diệp Viên, đối với Triệu Dục Dương mà nói đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành!

Hơn nữa, một khi Triệu Dục Dương hoàn thành nhiệm vụ đi theo Diệp Viễn tìm ra sinh môn, nó sẽ mang lại lợi ích lớn cho hắn ta.

Ánh sáng của đại trận sáng mờ đầy trời, màu sắc lưu chuyển, nhìn lên rất đẹp.

Diệp Viễn nhàn rỗi như dạo chơi trong sân, dường như với hắn việc đi ra khỏi pháp trận này là việc vô cùng dễ dàng.

Trên thực tế, nó thực sự là một việc dễ dàng.

Đời trước Cơ Thanh Vân cũng là một trận sư cấp chín. Tuy không chuyên sâu, nhưng trận pháp cấp bốn đối với hắn mà nói thì không có chút khó khăn nào.

Tuyệt Diễm Bích Chướng này có thể rất lợi hại ở Nam Vực của Vô Biên giới, nhưng nếu đặt ở Thần Vực thì nó lại chẳng là gì cả.

Trận sư cấp bốn ở Thần Vực tiện tay vơ đại lấy cũng được một nắm. Nếu Diệp Viễn đến cả cái pháp trận này mà không thể phá giải được thì thà đập đầu vào miếng đậu phụ chết đi cho rồi.

Triệu Dục Dương theo Diệp Viễn từng bước nhưng không thấy bước chân của Diệp Viễn ngày càng nhanh hơn.

Tất cả tâm trí của hắn đều đặt vào Tuyệt Diễm Bích Chướng, căn bản không có thời gian dư thừa để suy nghĩ đến người khác, nhưng các tính toán trong đầu hắn rõ ràng vẫn không thể theo kịp.

Triệu Dục Dương không cảm thấy điều đó, nhưng những người đi sau lại cảm thấy rất rõ ràng!

“Diệp Viễn, tại sao càng ngày càng đi nhanh vậy! Chậm một chút!” Ngô Chiêu căng cổ họng hét to.

Ngô Chiêu hét thì hét, nhưng vẫn phải tăng tốc để theo kịp. Nếu hắn bị lạc mất, thì hắn chỉ có thế chờ chết.

Diệp Viễn phớt lờ tiếng hét của hẳn, bước đi càng lúc càng nhanh. Sau khi bước vào Tuyệt Diễm Bích Chướng, thì quyền chủ đạo không còn nằm trong tay Ngô Chiêu nữa.

Triệu Dục Dương lúc này đã rơi vào trạng thái u mê, đến Ngô Chiêu hét lớn như vậy mà hắn cũng không nghe thây.

Cho đến khi Diệp Viễn biến mất ở tiết điếm tiếp theo, Triệu Dục Dương bước lên dấu chân của Diệp Viễn lưu lại mới sợ hãi bừng tỉnh!

“Hử? Chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Viễn đâu?” Triệu Dục Dương nhìn quanh, nhưng hắn không thể tìm thấy bóng dáng của Diệp Viễn nữa.

Ngô Chiêu tức tới nghiến răng nghiến lợi, cười nhạt với Mai Trăn và nói: “Hê hê, tiểu tử đó đã bỏ rơi tất cả các người tự mình tìm đường thoát thân rồi! Mai trưởng lão, ngươi dạy đồ đệ thật tốt đấy!”

Mai Trăn lại chỉ nhàn nhạt đáp: “Chắc chắn ngươi cũng đã nhìn ra, cho dù tất cả chúng ta chết ở đây cũng không sao, chỉ cần Diệp Viễn có thể sống sót ra ngoài, sau này u Vân Tông chúng ta còn phải sợ Thiên Càn Tông các người sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận