Người trong bức tranh thực sự là ngọc thụ lâm phong, sao có thể xấu xí được?
Song hắn ta lại nhìn sang Diệp Viễn, a, so với Diệp Viễn thì tướng mạo thật sự là kém một chút.
Các mỹ nam tử đều tự tin như vậy à!
“Lão tiểu tử nhà ngươi, đợi ta giết đến Thần Vực nhất định phải tìm ngươi rửa nhục tiếp!” Diệp Viễn oán hận trong lòng nói.
Nhưng mà khi hắn vẫn còn chưa có phát tiết xong thì đã nghe thấy “Két” một tiếng, một chân của Đỗ Thành đã dẫm lên một phiến đá!
Phiến đá kia trâm xuống một cái, trái tim của mọi người cũng chìm xuống theo!
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì mười tám bức tượng ở các góc của đại điện đã cùng lúc di chuyển!
Lần này thì hỏng rồi!
Mọi người vừa tiến vào cửa đã nhìn thấy mười tám bức tượng nhưng bọn họ chỉ cho rằng đó là những bức tượng đá.
Lúc này, toàn bộ lớp ngoài của mười tám bức tượng tróc ra, lộ ra một lớp da thịt màu nâu.
Mười tám bức tượng này ngoài lớp da khác một chút với con người ra thì không khác gì với nhân loại!
Ban đầu Diệp Viễn cũng nghĩ rằng đây chỉ là những bức tượng bình thường, nhưng lúc này trong lòng hắn lại như có một vạn con ngựa đang phi nước đại!
Kiếm khôi!
Mười tám tên kiếm khôi!
Lão tiểu tử Lục Lâm Phong chính là thích mày mò những thứ này!
Khi nhìn thấy những kiếm khôi này, Diệp Viễn liền biết rằng đây chắc chắn là do lão tiểu tử này trước khi phi thăng đã để lại!
Cái gọi là kiếm khôi thực ra là một con rối được điều khiển bởi Nguyên tinh.
Cũng may, những kiếm khôi này là tác phẩm năm xưa của Lục Lâm Phong, chỉ có thực lực cấp ba.
Nếu đó là đồ chơi mà hắn ta để lại trước khi phi thăng, thì hôm nay chơi lớn rồi, tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này!
Diệp Viễn đã từng nhìn thấy kiếm khôi cấp chín ở chỗ Lục Lâm Phong, thực lực của nó vô cùng cường đại!
Hơn nữa Lục Lâm Phong mạnh nhất chính là trận pháp, hắn ta sử dụng kiếm khôi để bố trí thành kiếm trận, thì có thể đánh bại cả cường giả Thần Vương!
Ban đầu Diệp Viễn còn muốn đòi vài con về chơi nhưng lão tiểu tử này rất keo kiệt, một con cũng không chịu cho.
“Lục Lâm Phong, thù của chúng ta càng kết càng lớn, ngươi đợi ta quay trở lại Thần Vực xử lý người đi!” Diệp Viễn tức tới nhe răng trợn mắt.
Mười tám cái kiếm khôi di chuyển nhanh chóng, rất nhanh đã bao vây Diệp Viễn và tám người khác lại.
Tuy thực lực của mười tám kiếm khôi này chỉ cấp ba, nhưng Diệp Viễn biết rằng mười tám kiếm khôi này chắc chắn sẽ không tự mình chiến đấu, muốn đánh bại từng tên trong số chúng thì không có khả năng rồi!
Muốn diệt đi lũ kiếm khôi này thì cách duy nhất đó là phá trận!
“Mai trưởng lão, các vị sư huynh đệ không nên lộn xộn, đợi tới lúc giao chiến mọi người hãy nghe ta chỉ huy, nhất định đừng làm theo ý mình!” Diệp Viễn nói.
Khi thấy thần sắc của Diệp Viễn trịnh trọng như vậy đám người cũng cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!