Triệu Dục Dương gật đầu và nói: “Đây đã là cái cửa khẩu cuối cùng rồi, chỉ cần tìm đúng đường, nhiều nhất chỉ mất một canh giờ là có thể ra được!
Hồn lực của Diệp Viễn vẫn đang bị tiêu hao rất nhanh, nhưng đồng thời sự hiểu biết của hắn về Tiểu cửu Chuyển Liên Hoàn Trận cũng được nâng cao nhanh chóng.
Hắn có kiến thức của trận sư cấp chín, mặc dù Tiểu cửu Chuyến Liên Hoàn Trận này vô cùng huyền bí, nhưng suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một thế trận mà Lục Lâm Phong để lại từ hàng nghìn năm trước.
Diệp Viễn mạnh như thác đổ, chỉ là lĩnh hội một bộ trận pháp cấp ba, chưa nói tới chuyện hắn yêu nghiệt đến thế nào.
Thế nhưng chướng ngại lớn nhất của hắn vẫn là mười tám tên kiếm khôi này!
Mười tám tên kiếm khôi quá mạnh so với Diệp Viễn, khiến hắn dồn phần lớn sức lực để đối phó với đám kiếm khôi đó.
Bằng không lỡ như không cẩn thận sẽ có kết cục thân bại danh liệt.
May mắn là trong trạng thái Tâm Lặng Như Nước, Diệp Viễn có thể ghi nhớ toàn bộ động tác của đám kiếm khỏi vào trong thần hồn, đồng thời tiến hành phân tích và lý giải, dần dần lĩnh hội Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận.
Thực ra Diệp Viễn vừa vào trận là đã có thể nhìn ra, công kích của đám kiếm khôi này trông có vẻ lộn xộn nhưng kỳ thực là chúng tuân theo một quy luật.
Đám kiếm khôi này được phân thành hai tên một cặp, tạo thành chín tổ công kích.
Sau khi cặp số một công kích thành công, cặp thứ hai ngay lập tức kề theo sau công kích, tiếp theo là cặp thứ ba, thứ tư.
Loại công kích này tạo lên một loại tấn công hàng loạt vô cùng vi diệu, khiến cho lực công kích ngày càng cường đại!
Khi đến cặp thứ chín công kích, thì sức tấn công đã ở một mức độ vô cùng đáng sợ.
Theo lý mà nói, khi cặp thứ nhất bắt đầu công kích có lẽ là là lúc trận pháp yếu nhất, nhưng sự thật không hề như vậy.
Mười tám tên kiếm khôi này khéo léo phối hợp liên tục, nói thì chậm nhưng thực ra khoảng cách thời gian công kích vô cùng nhỏ, cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn mĩ, thoạt nhìn có vẻ mỗi một lần công kích đều vô cùng mạnh như vậy!
Đương nhiên, nhìn là một chuyện, lĩnh ngộ trận pháp lại là một chuyện khác.
Trận pháp dù lợi hại huyền bí đến mấy cũng đều có chỗ sơ hở, dây thừng có lộn xộn đến mấy cũng có mối buộc của nó. Còn việc mà Diệp Viễn cần làm lúc này là tìm ra then chốt của trận pháp trong cái vòng tuần hoàn hoàn mĩ này.
Cái gọi là rút dây động rừng là chỉ cần hắn tìm ra sự kết thúc của vòng tuần hoàn này ở chỗ nào là hắn có thể kiểm soát được đại trận!
Song trận pháp của Lục Lâm Phong kỳ diệu chính là ở chỗ cái “đầu dây” này được hắn giấu vô cùng kỹ.
Hồn lực của Diệp Viễn đã sắp tiêu hao sạch sẽ, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra mấu chốt của trận pháp!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hồn lực của Diệp Viễn gần như cạn kiệt, thần hồn của hắn mệt đến mức sắp rơi vào trạng thái hôn mê.
Một khi hồn lực cạn kiệt, Diệp Viễn chỉ có kết cục đao kiếm phanh thây!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!