Ngô Chiêu hoàn toàn suy sụp, vốn dĩ hẳn cho rằng nếu phát huy toàn bộ sức mạnh, hắn có thể tùy ý xử lý u Vân Tông.
Ai ngờ u Vân Tông một người cũng không hề hân gì, ngược lại Thiên Càn Tông lại bị Diệp Viễn giày vò tới chết đi sống lại!
Lại một đệ tử nữa ngã xuống trước mặt Ngô Chiêu, Ngô Chiên cũng sắp không chống đỡ nối nữa.
“Diệp Viễn, dừng tay!” Ngô Chiêu lớn
1 • ạ’ I A I A
tiếng hô lên.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Ngươi nói đánh là đánh, nói dừng là dừng sao? Làm gì có chuyện ngon ăn thế chứ?”
Ngô Chiêu không có bất kỳ thái độ gì, chỉ vội vàng nói: “Diệp sư điệt, Ngô Chiêu ta nhận sai với ngươi được chưa? Chỉ cần ngươi dừng tay, điều kiện gì ta cũng chấp nhận!”
“Cái này là chính ngươi nói đấy!” Diệp Viễn nói.
Thấy Diệp Viễn có dấu hiệu giãn ra, Ngô Chiêu vội vã nói: “Được, được! Mau dừng tay lại, mau dừng tay lại!”
Thần hồn của Diệp Viễn khẽ động, mười tám tên kiếm khôi liền trớ về bên cạnh hắn.
Hắn cũng không lo lắng Ngô Chiêu sẽ nuốt lời, nếu hắn nuốt lời, cho dù Ngô Chiêu có chạy thoát được, thì đệ tử của Thiên Càn Tông cũng vẫn còn đây!
Kiếm khôi vừa rút, áp lực đè lên đám đệ tử của Thiên Càn Tông lập tức biến mất theo, tất cả đều có cảm giác mệt mỏi hư thoát không chịu nổi!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!