Thần thức của Diệp Viễn một hồi hoảng hốt, nhưng rất nhanh khôi phục trở lại.
Trong lòng hắn cả kinh, vội vã quan sát thức hải của chính mình một chút, liền giật mình một cái.
Viên hắc châu kia đang lẵng lặng trôi nổi trong thức hái của hắn.
Mà những văn tự màu vàng kim đang vây xung quanh hẳc châu, có vẻ vô cùng an tường.
Chuyện gì vậy?
Diệp Viên nhất thời bối rối, trước nay hắn chưa từng gặp chuyện gì kỳ lạ như
vậy.
Rốt cuộc viên hắc châu này là thứ gì, lại có thể hấp dẫn ham muốn của văn tự màu vàng kim.
Rất hiển nhiên, văn tự màu vàng kim vừa rồi cứ thế mà cướp hắc châu từ trong tay hắn.
Như vậy xem ra, viên hắc châu này không hề tầm thường mà là thứ nghịch thiên.
Tiếp đó Diệp Viền kiểm tra lại cơ thể mình một lần, không phát hiện có biến hóa gì, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng lại có một chút thất vọng nhàn nhạt.
Nếu hắc châu thực sự là thứ nghịch thiên gì đó có thế mang đến biến hóa cho thân thể mình thì mới tốt.
Thở dài một hơi, Diệp Viễn mang theo Bạch Quang rời khỏi căn phòng.
Không tìm kiếm mù quáng như những kẻ khác, Diệp Viễn có sự trợ giúp của Bạch Quang, những thứ tìm được đều là bảo vật đỉnh cấp.
Sau một canh giờ, trong Linh khí không gian của Diệp Viễn ngoài Tứ Phương Đỉnh ra còn nhiều đồ vật khác. Một lượng linh dược lớn, hơn hai mươi món Linh khí, Pháp khí, và một lượng Nguyên tinh lớn!
Bổng chốc, Diệp Viễn cảm thấy bản thân trở thành tên nhà giàu mới nổi.
Bạch Quang còn dẫn hẳn tới một kho thuốc, trong kho thuốc có những linh dược cấp bậc khác nhau, chỉ riêng dược liệu cấp bốn thôi cũng có hơn mười mấy cây rồi.
Kì lạ nhất là, tầng thứ hai lại không có một chút nguy hiểm nào, tất cả mọi người đều nguyên vẹn tập trung về chỗ ban đầu, dường như tầng thứ hai chính là nơi đặc biệt để cho người ta tìm bảo vật vậy.
Diệp Viễn lấy đồ trong nhẫn trữ vật ra, chỉ có vài ba món Linh khí và một ít dược liệu hắn không dùng tới.
Ngô Chiêu nhìn thấy những thứ Diệp Viễn tìm được, trên mặt lộ ra một tia quái dị: “Diệp sư diệt chỉ tìm thấy mấy thứ này?”
Diệp Viền bất đẳc dĩ than thở nói: “Đúng thế, vận khí không tốt lẳm, không tìm thấy thứ gì tốt cả. Theo như ta thấy, sợ là chỗ này chẳng có đồ gì tốt, nếu không sao chẳng thấy có chút nguy hiểm gì cả?”
Thực ra Ngô Chiêu cũng rất buồn bực, hắn tìm được thứ tốt nhất cũng chỉ là Linh khí ba mươi hai cấm, còn bày ra trước mặt Diệp Viễn rồi.
Nhưng tại sao cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hiến nhiên tông môn của bí cảnh này rất hùng mạnh, nên không đến mức Linh khí ba mươi hai cấm đã là thứ tốt nhất rồi chứ?
Nghĩ đến đây, Ngô Chiêu không khỏi ngầm quan sát La Bàn Cấm Chế một chút, nhưng lại chẳng thấy có chút phản ứng nào.
Điều này nói lên Diệp Viễn không hề gian lận, cũng thật là có chút tà môn.
Đương nhiên hắn không biết, những đồ tốt ở đây đã yên yên lặng lặng nằm trong Linh khí không gian của Diệp Viễn rồi.
Tống hợp sau cùng, lại có sự xuất hiện của hai món Linh khí Sáu mươi tư cấm và bảy món Linh khí Ba mươi hai cấm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!