Thế là Diệp Viễn phóng ra Tứ Phương Đỉnh, cắn răng chịu một đòn của Lam Báo, hơn nữa còn mượn lực phản chấn từ đòn này của hắn mà nhanh chóng tẩu thoát.
Tứ Phương Đỉnh là một Huyền khí, cho dù công kích của Lam Báo có mạnh cũng khó có thể làm cho nó bị rung chuyển chút nào.
Ngay cả đường bỏ chạy, Diệp Viễn cũng đã dự tính sẵn. Đòn kia của Lam Báo không nghiêng không lệch vừa hay đưa Diệp viễn đến lối vào tầng thứ ba mà hắn đã lên kế hoạch tiến đến từ trước.
Mà Lam Báo vì lực phản chấn nên tốc độ truy kích hắn sẽ gặp trở ngại. Lại thêm Ngô Chiêu và những người khác còn đó, chưa chắc hắn sẽ lựa chọn ngay lập tức đuổi theo Diệp Viễn.
Tất cả của tất cả đều nằm trong tính toán của Diệp Viễn.
Hẳn đã thành công rồi!
Động tác của Diệp Viễn cực nhanh, điều động tất cả nguyên lực trong cơ thể không dám dừng lại chút nào, hắn sợ Lam Báo và những người kia đuổi kịp.
Lấy thực lực hiện tại của hắn, căn bản không phải là đối thủ của Lam Báo.
“Sắp rồi, sắp rồi, còn một chút nữa thôi!”
Diệp Viễn thấy trong cổ họng có chút ngọt, một ngụm máu đã vọt đến ngực, nhưng hắn lại cố ép xuống.
Một chưởng kia của Lam Báo không phải chuyện đùa, một chưởng đó khiến tay hắn cũng đau đến run rẩy, có thể thấy lực đạo mạnh đến mức nào.
Cho dù có Tứ Phương Đỉnh chắn ở giữa giảm lực đạo đi rất nhiều nhưng một kích này vẫn khiến Diệp Viên bị đánh cho trọng thương.
Kỳ thật lúc nhận một chưởng ấy, cơ thể của Diệp Viễn cũng phải chịu lấy tổn thương nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng cũng khó chịu như bị đảo lộn.
Nhưng Diệp Viễn không có thời gian đau đớn, hắn buộc phải bỏ chạy ngay lập tức, cho nên hắn gắng gượng một hơi cứ thế đến bây giờ.
Hiện tại Diệp Viễn hoàn toàn dựa vào một tia ý chí cuối cùng để chống đỡ.
Tiếp đó toàn lực thỏi thúc nguyên lực càng khiến cho thương thế của Diệp Viền chuyển biến xấu, ý thức của hắn đã càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Trước đó Diệp Viễn đã phá giải trận pháp trong đầu, suy diễn xong đường đi, nhưng lúc này chỉ còn một bước cuối cùng, hắn lại cảm thấy xa xôi đến thế.
Hắn không có cơ hội làm lại lần nữa, cũng không có thời gian mê man, hắn bắt buộc phải tìm thấy lối vào của tầng thứ ba.
Cuối cùng, Diệp Viễn cũng nhìn thấy một cột sáng trước mắt, đó là lối vào của tầng thứ ba!
Sau đó…Diệp Viễn đã đến giới hạn rồi!
“Chấm dứt ở đây rồi sao…”
Diệp Viễn liều mạng di chuyển bước chân, nhưng dưới chân hắn càng ngày càng trở nên nặng nề.
Khoảng cách mấy trượng nhưng gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời.
“Phốc…”
Vết thương của Diệp Viễn cuối cùng cũng không áp chế được mà phát tác ra ngoài.
Máu tươi làm ướt vạt áo trước ngực hắn, cảnh vật trước mắt hắn càng trở nên mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!