“Đây… đây là nơi nào? Ta… Không phải ta lại chết thêm lần nữa rồi chứ?” Diệp Viễn mấp máy khóe môi khô khốc, lấm bẩm nói.
“Người trẻ tuổi, ngươi vẫn chưa chết đâu.” Lúc này, một âm thanh già nua truyền đến.
Diệp Viễn hồi phục một chút khí lực, gắng gượng ngồi dậy, phát hiện thấy một ông lão đang ngồi trước bàn lật sách ra xem.
Chỉ có điều thân thể lại trong suốt, là một hồn thể giống như Lư Ngạn vậy.
Diệp Viễn dùng sức lắc lắc đầu mình, ra sức hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc trước một chút, cuối cùng cũng nhớ ra đã xảy ra chuyện gì, không nén nổi kinh ngạc nói: “Lão nhân gia, chẳng lẽ đây là… tầng ba của Vĩnh Hoa Cung?”
Lão nhân kia dừng động tác lật sách dưới tay lại, cười nói với Diệp Viễn: “Không sai, nơi này quả thực chính là tầng ba của Vĩnh Hoa Cung, tên gọi của nó là…. Không Gian Đại Diễn.”
Nghe đến bốn chữ “Không Gian Đại Diễn” Diệp Viễn suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
Tên Lục Lâm Phong này, thật sự…
Nhìn thấy sắc mặt cổ quái của Diệp Viễn, lão nhân cũng chẳng hiểu ra sao.
Phản ứng như vậy, sao cứ thấy có gì đó không đúng nhỉ?
Một tiểu tử Linh Dịch cảnh trông thấy một nơi huyền ảo như vậy lại chẳng hề có chút phản ứng nào?
“Tiền bối, thứ cho vãn bối không thể đứng dậy hành lễ.” Diệp Viễn nói.
“Không sao!”
“Xin hỏi tiền bối, là ngài… cứu tại hạ sao?” Diệp Viễn có chút không tin lắm hỏi.
Quả nhiên, lão nhân lắc đầu nói: “Chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra, ta chỉ là một hồn thể, không thể ra khỏi Không Gian Đại Diễn, chỉ có bản thân người đi vào mới có thể nhìn thấy ta.”
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi trầm tư suy nghĩ, một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển mơ hồ hiện lên trong đầu hắn.
Chẳng lẽ… đó không phải là ảo giác?
Rõ ràng trước lúc hôn mê, khoảng cách đến cột sáng đó vẫn còn hơn mấy trượng, sao đến khi tỉnh dậy thì lại đã tiến vào tầng ba được rồi?
Còn nữa… nữ tử đó là ai? Tại sao lại cứu mình?
Diệp Viễn gắng sức, muốn nhớ lại khuôn mặt nhìn thấy trước lúc hôn mê.
Thế nhưng cho dù có cố gắng thế nào cũng chỉ nhớ được một khuôn mặt vô cùng mơ hồ.
Nhưng cho dù chỉ là mơ hồ, Diệp Viễn cũng có thể thông qua đường nét ấy mà nhìn ra được, đó chắc chắn là một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
Diệp Viễn không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra lúc Dư Phong đánh lén, lẽ nào… người ra tay lúc đó chính là vị nữ tử này?
Nhưng mà… bản thân mình quen biết với một vị đại năng như vậy từ lúc nào chứ?
Diệp Viễn nghĩ cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra được nguyên cớ gì.
Bất kể làm thế nào, nữ tử đó cứu mình cũng là một chuyện tốt.
Diệp Viễn âm thầm ghi nhớ đường nét mơ hồ ấy, lần sau khi gặp lại người ta, nhất định phải cảm tạ người ta thật tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!