Lê Hồng nhìn thấy cảnh này đầu tiên là kinh ngạc tiếp đó là vui mừng không thôi.
Giữa ranh giới sinh tử, hắn được cứu
rồi!
“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối! Vãn bối Lê Hồng, những người này là tộc nhân của ta. Năm người chúng ta là người của bộ tộc Đằng Vân, không biết tiền bối đến từ bộ tộc nào, ngày khác chúng ta nhất định đến cửa cảm tạ!” Lê Hồng dẫn theo Lê Yên và những người khác hành lễ với Lam Phong.
Lúc này Lam Phong toát ra khí phách của một cao thủ, phất phất tay nói: “Các ngươi không cần cảm ơn ta, người cứu các ngươi không phải là ta, mà là chủ nhân của ta!”
Trong lòng Lê Hồng hơi ngẩn ra, trên miệng lại vội vàng nói: “Không biết chủ nhân của tiền bối là…”
Có thể dùng Hóa Hải cảnh làm nô bộc ắt hẳn là một người có lai lịch.
Lam Phong nhàn nhạt nói: “Đi theo ta.”
Lê Hồng và những người khác tự nhiên không dám làm trái liền đi theo Lam Phong.
Không bao lâu sau, một thiếu niên tầm mười năm mười sáu tuổi xuất hiện trước tầm mắt của bọn họ.
Hiển nhiên Lê Hồng là người hiểu sự đời, nhìn thấy Diệp Viền liên vội vàng bái tạ: “Tiểu nhân Lê Hồng và tộc nhân tạ ân cứu mạng của công tử.”
Diệp Viễn gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, các người đến từ bộ tộc nào vậy?”
“Hồi bẩm công tử, chúng ta đến từ bộ tộc Đằng Vân.” Lê Hồng cung kính nói.
Đối diện với Diệp Viễn không hiểu tại sao Lê Hồng lại cảm thấy một cỗ áp lực cực kỳ cường đại.
Vốn chỉ là cảm kích và kính nể, hiện giờ lại là sự kính sợ phát ra từ đáy lòng.
Loại cảm giác này vô cùng hoang đường. Làm sao Ngưng Tinh tầng chín có thể cảm thấy áp lực trước một Ngưng Tinh tầng hai chứ?
Thiếu niên này không đơn giản!
“Bộ lạc của các người có truyền tống trận không?” Diệp Viễn trực tiếp hỏi.
Lê Hồng hơi ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Diệp Viễn sẽ hỏi như vậy. Nhưng Diệp Viên là ân nhân cứu mạng của họ, hắn sẽ không giấu diếm.
“n nhân muốn đi nơi nào sao? Bộ lạc Đằng Vân chúng ta là bộ lạc lớn nhất trong vòng mười dặm xung quanh đây, tất nhiên là có truyền tống trận.” Lê Hồng trả lời.
“Ta từ trung tâm Vương Thành ra ngoài lịch luyện, hôm nay đã kết thúc, muốn trở về trung tâm Vương Thành, không biết bộ lạc các ngươi có tiện cho đi nhờ hay không.” Diệp Viễn tùy tiện bịa ra một lý do.
Lê Hồng thoáng chần chừ một chút, nói: “Không giấu ân nhân, người ngoài dùng truyền tống trận chỉ có tộc trưởng mới có thế làm chủ, mấy người chúng ta không dám nói bừa. Nhưng ân nhân đã cứu chúng ta, cũng chính là cứu thiếu tộc trưởng, ta tin tộc trưởng nhất định sẽ đồng ý. Không biết… ân nhân có tiện cùng chúng ta trở về bộ lạc Đằng Vân không?”
“Ồ? Sao lại nói như thế?” Diệp Viễn tò mò hỏi.
“Thiếu tộc trưởng là người trẻ tuổi mạnh nhất của bộ tộc Đằng Vân chúng ta, vốn dĩ thực lực của ngài ấy siêu quần, có phong độ của một đại tướng, là thần tượng và mục tiêu của lớp người trẻ tuổi chúng ta. Nhưng mà một tháng trước, bỗng nhiên tính tình ngài ấy thay đổi rất lớn, cả ngày mất ăn mất ngủ, nhốt mình ở trong phòng không ra khỏi cửa. Sau nửa tháng thì đố bệnh, hôm nay đã nguy kịch sắp không qua nổi. Chuyến này chúng ta ra ngoài là để tìm kiếm Tử Huyễn Huyết Sâm, để luyện chế Huyết Thanh Đan, cho nên mới chạy đến nơi này, suýt thì nguy hiểm đến tính mạng.n nhân đã cứu năm người chúng ta cũng chính là đã cứu mạng của thiếu tộc trưởng!” Lê Hồng giải thích một hồi.
“Tính tình thay đổi rất lớn? Mất ăn mất ngủ?” Diệp Viễn nghiền ngẫm lại chứng bệnh mà Lê Hồng đã nói.
Rõ là, tật xấu của hắn lại tái phát rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!