Hiển nhiên Chúc Vân cũng không có hảo cảm gì với Diệp Viễn, nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, chỉ cần Lê Dương chết, chắc chắn Lê Đằng sẽ chẳng còn tâm tư lo việc trong tộc nữa, đến lúc đó muốn đối phó với một tên tiểu tử, không phải dễ như trở bàn tay sao.”
Râm râm râm…
“Rầm rầm rầm…”
Cửa mật thất bị gõ đến vang động âm I.
Đầu lông mày của Chúc Vân cau lại, lộ ra không vui.
Tiếu Thiên tên tiếu tứ này cứ suốt ngày hấp ta hấp tấp, tương lai làm sao đảm nhiệm trọng trách lớn đây?”
Nói rồi Chúc Vân tiện tay đánh ra một đạo nguyên lực, cửa mật thất tự động mở ra.
Cửa vừa mở, Chúc Thiên một mặt sốt ruột xông vào: “Phụ thân, chuyện lớn không hay rồi!”
Chúc Vân không kiên nhẫn hỏi: “Từ từ nói, gấp cái gì? Trời sập xuống rồi hay sao?”
Chúc Thiên vội nói: “Trời sập xuống rồi! Lê Dương hắn… hắn…”
Chúc Vân cau mày: “Lê Dương làm sao? Hắn chết rồi?”
“Nào có! Lê Dương chưa chết, hắn được tên tiểu tử kia cứu sống rồi!”
“Cái gì?”
“Lê Dương được tên tiểu tử kia cứu sống rồi!”
Chúc Thiên lại nhắc lại một lần, Đạo Nguyên và Chúc Sơn đột ngột đứng bật dậy.
“Sao có thể! Thất Tâm Tán của ta tuyệt đối không thể giải được, đến cả ta cũng không có thuốc giải, bọn chúng lấy đâu ra! Không thể nào!” Đạo Nguyên không tin được nói.
“Cái gì mà không có thuốc giải! Bên đó truyền tin tức ra, nói Lê Dương đã hoàn toàn khỏe lại! Hiện giờ còn đang khen ngợi tên tiểu tử Cơ Thanh đó bàn tay thần diệu, thần y tại thê’ đấy.”
Mặt Chúc Thiên tràn đầy tức giận, vị trí thiếu tộc trưởng đã đến tay lại bị lấy đi nhanh như thế, sao hắn có thể không phiền muộn?
Chúc Vân không nói gì, đầu mày cau chặt bước qua bước lại trong phòng.
Lát sau, mắt lão đột nhiên lộ ra tinh quang nhìn Chúc Thiên nói: “Con vừa nói, bên đó truyền ra tin tức, vẫn chưa xác nhận chứ?”
“Là nội gián chúng ta an bài trong phủ đệ của tộc trưởng, tin tức không thể sai được!” Chúc Thiên nói.
“Vậy hắn có nhìn thấy Lê Dương không?” Chúc Vân truy hỏi.
“Hừm, cái này thì chưa! Nhưng hắn nói nhìn thấy Lê Đằng và Lê Hồng sau khi đi ra khỏi phòng của Lê Dương thì cười rạng rỡ, tiếp đó tuyên bố tin tức này, có lẽ không sai được! Bây giờ Lê Đằng coi Cơ Thanh như khách quý, sắp tán tụng hắn lên tận trời xanh! Xem thanh thế đó như thể sắp vượt qua cả Đạo Nguyên đại sư rồi!”
Chúc Vân không nói gì nữa mà trao đổi ánh mắt với Đạo Nguyên, hỏi: “Đạo Nguyên, ngươi thấy sao?”
Đạo Nguyên vốn đang vô cùng căng thẳng, nhưng nghe thấy lời Chúc Thiên, lại thả lỏng không ít.
“Theo ta thấy, căn bản Lê Dương vẫn chưa được cứu chữa! Độc của Thất Tâm Tán, nào có dễ dàng giải được như vậy? Cho dù hắn học luyện dược từ trong bụng mẹ cũng không thể có bản lĩnh giải được Thất Tâm Tán. Nếu Lê Dương thật sự không sao rồi, lúc này Lê Đằng nên chăm sóc hắn chứ không phải là gióng trống khua chiêng tiếp đãi Cơ Thanh! Nhưng… có thể là Lê Đằng đã phát giác ra chuyện chúng ta làm rồi!” Đạo Nguyên nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!