Liều Nhược Thủy lại là trong lòng sợ hãi, thủ đoạn của Tô Nhất Sơn thật là đáng sợ. Nàng và Vạn Uyên chỉ là đang nghĩ làm sao đế đối phó với Diệp Viễn,
Tô Nhất Sơn lại ngay cả toàn bộ Dược Hương phương đều tính đi mưu hại.
Tài nguyên chủ yếu của Tô gia đồng dạng là dược tài cùng đan dược, cùng Túy Tinh phường dây dưa khá sâu, cho nẻn hai nhà từ trước đến giờ vẫn có giao hảo.
Tô gia là nhà cung ứng dược tài lớn nhất Tân quốc. Đa số dưới tình hình, Tô gia chẳng qua là hỗ trợ cung cấp dược liệu, mà không liên quan đến luyện chế và tiêu thụ đan dược.
Nhưng Diệp Hàng nhưng không biết từ đâu tới, sử dụng dược tài lại không thông qua Tô gia, cho nên Tô gia đối với Diệp Hàng tự nhiên có thù hận
Mà tại Hoàng thành, Dược Hương phường cùng Túy Tinh phường là một núi không thể chứa hai cọp. Hai nhà đấu đá nhiều năm như vậy, hoàng tộc cũng âm thầm chấp nhận loại thăng bằng vi diệu này.
Nhưng Tô gia lại vô cùng không thích sự tồn tại của Dược Hương phường, bởi vì Dược Hương phường chiếm đoạt rất lớn một bộ phận lớn thị trường đan dược, cũng khiến cho lợi nhuận của họ Tô bị mất đi không ít.
Không thể không nói, Diệp Hàng kinh doanh vần là rất cao tay. Dược Hương phường giá cả vừa phải, chưa bao giờ chủ lớn ức hiếp khách, có tiếng tốt trong thợ săn yêu thú.
Tô gia cùng Vạn gia ngoài sáng trong tối sử dụng vô số trô ngại, cũng không làm tổn thương thực sự được Dược Hương phường.
Tô Nhất Sơn chính là muốn lợi dụng Diệp Viễn coi như là điểm tựa, đem Dược Hương phường nhố tận gốc.
Tâm cơ và suy nghĩ ở tuổi này có thể nghĩ ra, không thể không nói Tô Nhất Sơn là nhân vật kiêu hùng.
Sau khi Tô Nhất Sơn đi, trong mât Liễu Nhược Thủy toát ra tia sáng kỳ dị liên tục nói: “Chúc mừng Vạn sư huynh, có Tô sư huynh xuất thủ, Diệp Viễn lần này thật là chết chắc. Không chỉ là Diệp Viễn, lệnh tôn đại nhân lần này cũng có thể nhổ đi cái đinh trong mắt rồi.”
Vạn Uyên lại không có tinh thần hưng phấn như Liều Nhược Thủy, với thời điếm nói chuyện với Tô Nhất Sơn như hai người khác nhau.
“Tô sư huynh cảm nhận được uy hiếp!” Hít sâu một hơi, Vạn Uyên trầm giọng nói.
“Ngươi là nói… Diệp Viễn?” Liễu Nhược Thủy cũng là người thông minh, Vạn Uyên nói lời này, nàng lập tức hiếu rõ, nhưng nàng lại bị ý nghĩ của chình mình làm cho giật mình.
Đối với học viên của học viện Đan Võ mà nói, thập cường võ bảng và đan bảng, đó đều là nhân vật mà bọn họ kính trọng. Tuyệt đỉnh thiên tài như vậy, lại có thể cảm nhận được một cái uy hiếp của Nguyên Khí tầng ba hay sao?
Thật là không thể nào…
Nơi ớ của Diệp Viền, Lục nhi trừng mắt to nhìn thiếu gia bày ra Nguyên Khí đan khâp phòng.
Diệp Viền lấy ra sáu viên Nguyên Khí đan, phân biệt đặt trên sáu góc ở sáu bên của trận pháp mới vẽ xong.
Từ từ thúc giục nguyên lực vào, pháp trận đó lập tức tản ra vệt trâng nhàn nhạt, sáu viên Nguyên Khí đan dần dần hòa tan, hướng tâm điếm của hình sáu cạnh hội tụ mà đi.
Hơi nghiêng, ánh sáng ảm đạm, dịch thể đan dược ở trung tâm hội tụ lại, lần nữa ngưng kết thành một viên đan dược!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!