Vốn dĩ trận đấu chỉ có một màu, nhưng lúc này lại phát sinh tình huống đặc biệt.
Tiêu Như Phong cũng không khỏi kinh ngạc, cảm giác thất bại chợt hằn sâu trong tâm trí hắn.
Hắn đã đấu không lại với thiên tài số một của Đồng gia là Đồng Văn Xương rồi, nếu như ngay cả người đứng thứ hai là Đồng Văn Thọ mà hắn cũng không thắng được, vậy cái tên thiên tài số một của Tiêu gia chẳng phải thành trò cười cho cả Vương Thành này sao?
Tiêu Như Phong cắn răng thầm nói: “Nhất định vòng sau phải thắng! Ta không thệ thua! Ta mà thua, Tiêu gia coi như chấm hết! Ta tuyệt đối không thể thua được!”
Quả nhiên, ở vòng thứ hai Tiêu Như Phong đã xoay chuyển tình thế.
Nhưng ưu thế ở vòng hai này của Tiêu Như Phong lại quá nhỏ, chỉ viết nhiều hơn Đồng Văn Thọ có một đáp án.
Kết quả này không những khiến mọi người không cảm nhận được quyết chí của hắn, ngược lại càng chứng minh cho thực lực của Đồng Văn Thọ!
“Vòng đấu cuối cùng rồi, có thể thấy kiến thức cơ bản của Đồng Văn Thọ rất chắc chắn, chỉ là không biết tới lúc luyện đan thì sẽ như thế nào.”
“Xem ra những năm nay Đồng Văn Thọ luôn bị hào quang của Đồng Văn Xương che lấp! Thiên tài thứ hai này của Đồng gia lại có thực lực mạnh như vậy, cho nên thắng liên tiếp Tiêu gia hai vòng cũng là điều đương nhiên.”
“Ta thấy thực lực luyện đan của Đồng Văn Thọ nhất định không yếu, chắc chắn không kém là bao so với Tiêu Như Phong khi ở trạng thái tốt nhất. Còn bây giờ, Tiêu Như Phong lại chưa bình phục hoàn toàn, trận đấu này vẫn chưa thể nói trước được.”
Nếu như nói ở vòng trước là do may mắn, thì ở vòng thứ hai đã không còn ai nghi ngờ thực lực của Đồng Văn Thọ nữa.
Luôn sống dưới cái bóng của Đồng Văn Xương, nhưng thực lực của hắn lại vô cùng cường đại!
“Ha ha ha, Tiêu gia đó còn tưởng sắp xếp như vậy thì có thể thắng được Đồng gia chúng ta sao, thật đúng là nực cười mà. Trước khi ta chưa đột phá, thực lực của Văn Thọ vẫn không kém ta là bao, nhưng bọn họ lại ngây thơ cho rằng, dựa vào một tên bệnh tật có thế thắng được Văn Thọ, thật quá ngây thơ rồi!” Đồng Văn Xương cười lớn nói.
“Ha ha, Văn Thọ ca chỉ ít thế hiện ra ngoài mà thôi, lần này cuối cùng cũng đã để người trong Vương Thành thấy rõ thực lực của huynh ấy!” Đồng Văn Huy không nghĩ tới câm giác thất bại vừa rồi nữa, mà vui vẻ nói chuyện với Đồng Văn Xương.
“Ha ha, ta cũng không ngờ rằng,
Tiêu Trường Phong lại để tên tiểu tử kia đấu với ta, thật khiến cho ta mất hứng!” Đồng Văn Xương nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hắn vẫn chưa thể quên được cảm giác bị sỉ nhục khi ở trước cửa lớn, lần này hẳn định đập vỡ hoàn toàn sự tự tin trước đó của Diệp Viễn.
Những ngón tay của hắn siết chặt lại trong lúc nói ra những lời này, còn nét mặt Đỗ Thành vẫn ngây ra đang đứng rót trà cho hắn.
Đồng Văn Xương nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, rồi lại chỉ vào đầu gối của mình: “Tên rác rưởi của Vô Biên giới, mau tới xoa bóp giãn gân cốt cho ta.”
Thần trí của Đỗ Thành đã bị khống chế, nên chỉ có thể nghe theo sự sai bảo của Đồng Văn Xương, quỳ xuống bóp chân cho hắn.
“Hừ… tên đầu heo nhà ngươi mạnh tay thế làm gì? Muốn chết hả?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!