Đương nhiên cũng chẳng ai chú ý tới phía góc kia, Diệp Viễn đang cố kìm nén lửa giận tới cực điểm.
Hai người bắt đầu luyện đan, thực lực của Đồng Văn Thọ lại lần nữa khiến mọi người được mở mang tầm mắt!
Hắn không có một động tác dư thừa nào, dường như liền một hơi có thể hoàn thành việc luyện chế đan dược!
Ngược lại từ cách điều chế của Tiêu Như Phong có thể nhận ra đúng là hắn không ở trạng thái tốt nhất. Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn hoàn thành xuất sắc việc luyện đan.
Khi hai viên đan dược được dâng tới trước mặt Dương Tu, mọi người lại một lần nữa nín thở.
Đây là kết quả quan trọng trong việc quyết định thắng bại giữa hai nhà Tiêu, Đồng!
Sau khi cả bảy vị đại trưởng lão Đan Vương cùng kiểm nghiệm một hồi, vẫn là Dương Tu lên tiếng: “Đan dược mà Tiêu Như Phong điều chế ra là trung phẩm, còn Đồng Văn Thọ điều chế ra là… thượng phẩm! Trận đấu này, Đồng gia thắng!”
Trong đầu Tiêu Như Phong như phát ra tiếng nổ lớn khi nghe thấy kết quả này.
Cứ như vậy mà thua sao?
Tiêu gia…
“Phụt!” Tiêu Như Phong quá kích động, khiến vết thương cũ tái phát mà phun ra một ngụm máu lớn.
“Ca ca!
n
“Như Phong!”
Tiêu Trường Phong và Tiêu Như Yên chạy tới đỡ lấy Tiêu Như Phong, chỉ trông thấy săc mặt hắn đã trở nên trắng bệch, cả người không còn chút sức lực.
“Cha… Như Yên… xin… xin lỗi… đều… đều là con… không tốt!” Tiêu Như Phong tự trách nói.
“Con đừng nói nữa, ta sẽ sai người đưa con về nghỉ ngơi cho khỏe đã!” Tiêu Trường Phong nói.
“Ca, huynh đừng nói như vậy, huynh cũng đã cố hết sức rồi!” Nước mắt Tiêu Như Yên không ngừng chảy xuống.
Tiêu Như Phong lại càng ra sức lắc đầu nói: “Không… con không về, con… con muốn xem… tới cuối cùng!”
“Nhưng… nhưng…” tình cảm giữa hai huynh muội bọn họ vô cùng sâu đậm, bộ dạng lúc này của Tiêu Như Phong khiến Tiêu Như Yên vô cùng đau lòng.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa tới trước mặt nàng, trong lòng bàn tay đã đế sẵn một viên đan dược.
Tiêu Như Yên quay người lại nhìn, không ai khác chính là Diệp Viễn.
“Đưa cho Tiêu huynh ăn vào.” Diệp Viễn điềm đạm nói.
Tiêu Như Yên cúi đầu nhìn, bất giác kinh ngạc: “Hạo Linh Bồi Nguyên Đan thượng phẩm! Cơ Thanh, ngươi lấy ở đâu ra vậy?”
“Khách khanh của Tiêu gia không phải có quyền này sao, ta đã đi lấy một vài dược liệu, dành chút thời gian rảnh trong hai ngày vừa rồi để luyện ra. Mau cho huynh ấy nuốt vào đi, nếu còn tiếp tục như vậy, huynh ấy sẽ chết đấy.” Diệp Viễn bình tĩnh nói.
“Được, được rồi.” Tiêu Như Yên vội vàng đưa đan dược cho Tiêu Như Phong nuốt xuống.
Tiêu Trường Phong cũng vô cùng kinh ngạc, Hạo Linh Bồi Nguyên Đan là đan phương gia truyền của Tiêu gia, hơn nữa đơn thuốc đó cũng không phải là đơn thuốc hoàn chỉnh, tại sao Diệp Viễn lại biết được chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!