Diệp Viên nói hắn đi công hội luyện dược sư làm sai vặt, có lẽ đã quan tâm tới mặt mũi của hắn!
“Vậy… vậy thì ta nên làm cái gì?” Tinh Uyên triệt để mê mang.
Diệp Viễn cười nói: “Lý Đạo Hành thông minh hơn ngươi nhiều, thiên tư tốt hơn ngươi, cho nên hắn không gia nhập vào công hội luyện dược sư. Da mặt của hẳn cũng đầy đủ dày, cầu xin ta nhận hắn. Nhưng nếu như ngươi đã dán lên nhãn hiệu của công hội luyện dược sư thì chỉ còn nước chính mình mở một đường máu. Điều kiện tiên quyết là, ngươi có bản lãnh đó!”
Tinh Uyên đã triệt để ngây dại!
Trên thực tế, căn bản là công hội luyện dược sư ở Cuồng Phong giới không có liên hệ gì với Thần Vực.
Nơi này giống như là một vùng đất bị lãng quên vậy.
Đương nhiên, điều này cũng không thể trách được người khác, ai bảo đan đạo ở Cuồng Phong giới không phát đạt chứ.
Cho nên sự hiểu biết của Tinh Uyên về Thần Vực hoàn toàn là do tự mình tưởng tượng ra.
Bây giờ nghe lời Diệp Viễn nói, hắn mới biết rõ là mình ngây thơ cỡ nào.
Tinh Uyên cũng không hoài nghi lời của Diệp Viễn, bởi vì lời hắn nói mới hợp với suy luận nhất! Chỉ là chính bản thân hắn tự tưởng tượng ra, sẽ làm cho trong lòng mình có động lực tiến tới, nghĩ Thần Vực chính là một nơi tốt đẹp.
Nhưng mà, đây căn bản là chuyện không thể nào.
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, đột nhiên Tinh Uyên thi lễ với Diệp Viễn một cái rồi cung kính nói: “Tinh Uyên ngu muội, xin tiên bôi chí điếm!
Trong bất tri bất giác, Tinh Uyên đã coi Diệp Viền như một lão quái vật, lặng lẽ thay đổi cách xưng hô.
Diệp Viễn đưa tay đỡ hắn dậy, thở dài nói: “Ngươi cũng biết tao ngộ của ta bây giờ, nào có thể gánh chịu nổi đại lễ này của ngươi? Chắc chắn ngươi cũng biết, thật ra ta nói ra những lời này cũng chỉ là vì để cho ngươi tha cho ta một mạng, để sống tiếp mà thôi. Chưa nói tới việc chỉ điếm bến mê, nhưng mà để cho ngươi phi thăng Thần Vực, thì ta vẫn có thể làm được.”
Cần có chừng mực, hăng quá hóa dở.
Chênh lệch thực lực giữa Diệp Viễn và Tinh Uyên quá xa, hao hết miệng lưỡi nói đến bây giờ, chính là vì để Tinh Uyên mở miệng cầu hẳn.
Chỉ cần Tinh Uyên muốn cầu cạnh Diệp Viễn thì chắc chắn sẽ không hại hắn.
Không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người. Mặc dù giữa hắn và Tinh Uyên có tầng quan hệ với Lý Đạo Hành kia, nhưng Diệp Viễn vẫn nhất định phải đề phòng hắn ta giở thủ đoạn.
Chỉ có đem dục vọng trong lòng Tinh Uyên nhấc lên, hắn mới có thể không còn dị tâm nào khác.
Quả nhiên, lúc Tinh Uyên nghe xong lời này, lập tức trở nên kích động không thôi!
“Tiền bối dạy ta cái gì?” Tinh Uyên hưng phấn nói.
“Ngươi là đệ tử của Lý Đạo Hành, chắc chắn không thiếu công pháp tu hồn, nhưng bây giờ ngươi mới đạt tới Hoàng cấp trung kỳ, nói rõ là ngươi đã rất khó có thế tiếp tục đột phá.” Diệp Viễn nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!