Thấy Bạch Quang bị thương, Diệp Viễn vô cùng lo lắng muốn tiến lẽn làm động đến vết thương khiến hắn phun ra một ngụm máu.
“Hừ! Một con tiểu súc sinh cấp hai cũng không biết lượng sức mà tự tìm cái chết giống như chủ nhân của nó!” Thất Hoàng Tử gằn giọng nói.
Thấy Bạch Quang bị đánh trọng thương, Thượng Quan Lăng Tuyết cũng vội vàng nói: “Điện hạ, không phải bọn họ cố ý mạo phạm đến ngài, sao ngài lại ra tay nặng như vậy?”
Vừa nói Thượng Quan Lăng Tuyết vừa bước đến bên cạnh Bạch Quang, muốn ôm nó dậy.
Nhưng khi tay của nàng vừa mới chạm vào Bạch Quang, Bạch Quang đột nhiên biến mất trước mắt nàng!
“A.J Tiểu súc sinh đáng chết nhà ngươi, ta sẽ giết chết ngươi!”
Ngay sau đó, Thượng Quan Lăng Tuyết nghe thấy tiếng gào tức giận của Thất Hoàng Tử.
Quay người lại nhìn thì đã thấy trên khuôn mặt Thất Hoàng Tử hằn lên vài vết móng muốt, rõ ràng là do Bạch Quang để lại.
Mắt của Thượng Quan Lăng Tuyết không ngừng lộ ra thần sắc kinh ngạc, một con tiểu Bạch Hổ cấp hai lại có thể làm bị thương được Thất Hoàng Tử ư?
Rốt cuộc người kia và sủng vật của hắn có lai lịch như thế nào, từng người từng người một đều có bản lĩnh bất phàm!
Bạch Quang vừa dứt cú đánh lập tức quay lại vòng tay của Diệp Viễn, máu me đầm đìa, nhìn thấy mà đau lòng, vết thương rõ ràng là rất nghiêm trọng.
Một chưởng lúc trước của Thất Hoàng Tử quả thực không hề nhẹ!
Diệp Viễn nhẹ nhàng vuốt ve Bạch Quang, hít một hơi thật sâu và nói với Thất Hoàng Tử: “Ngươi là Thất Hoàng Tử đúng không? Được lắm, ta nhớ mặt ngươi rồi!”
Diệp Viễn và Bạch Quang luôn luôn kề vai sát cánh, hắn sớm đã coi nó như một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của mình.
Xét về mặt tình cảm thì cảm tình mà hắn dành cho Bạch Quang thậm chí còn sâu đậm hơn cả với đám người Mạc Vân Thiên!
Vậy mà Thất Hoàng Tử lại đả thương nó, đó là việc mà Diệp Viễn không thể nào chấp nhận được. Vì vậy hắn sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Diệp Viễn!
Tên Thất Hoàng Tử này quả không hổ danh là cao thủ số một của đám người trẻ tuổi ở Vương Thành, thực lực của hắn quả nhiên vô song!
Mặc dù cảnh giới của hắn tương đương với Lam Báo, nhưng căn bản chiến lực lại không cùng một đẳng cấp với Lam Báo.
Tên Thất Toàng Tử này cũng đã lĩnh ngộ được chân ý!
Do đó trong trận giao đấu vừa rồi, Diệp Viễn không thể hoàn toàn tránh được đòn công kích của Thất Hoàng Tử nên bị nội thương không hề nhẹ.
Trong tình huống không có lợi thế về thân pháp, cảnh giới của Diệp Viễn trở thành điểm yếu lớn nhất của hắn, hai người lại ở hai đại cảnh giới hoàn toàn khác nhau!
Diệp Viễn chỉ bị thương thôi đã là may mắn lắm rồi.
Một người không sợ trời không sợ đất như Thất Hoàng Tử khi nhìn thấy cặp mắt lạnh băng băng của Diệp Viễn lại không kiềm được mà rùng mình: “Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao ta lại cảm thấy sợ hãi chứ? Điều này làm sao có thế?” Trong lòng Thất Hoàng Tử có chút không dám tin.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!