Dương Tu có địa vị cao nhất trong công hội luyện dược sư, Kim Hoán Chân không thể nào đắc tội gì được, nên chỉ đành hạ giọng: “Dương trưởng lão, ngài cũng hiểu rõ đại quân của chúng ta sẽ khởi hành trong mấy hôm tới, thật sự là ta không thể nào đợi thêm được nữa!”
Dương Tu xua tay nói: “Vậy ta không còn cách nào khác, mấy ngày nay chỗ chúng ta rất bận. Chi bằng ngươi tới tìm một vị cao nhân khác đi?”
Kim Hoán Chân thật muốn chửi đổng lên, nhưng lại chỉ đành dè dặt nói: “Dương trưởng lão, không biết tiểu đệ đã đắc tội gì với ngài, xin ngài cứ nói thẳng ra!”
Dương Tu cười ha hả trả lời: “Nào có, lão đệ nghĩ nhiều rồi! Ta thật sự rất bận, không nói nhiều nữa, ta vừa luyện đan tới quay cuồng đầu óc, xin phép về nghỉ ngơi trước.”
Cùng lúc, tất cả luyện dược sư ở Vương Thành cũng đều đang diễn vở kịch này…
Ngay trong đêm hôm đó, mấy vị thống lĩnh cấp cao của Tật Phong Vệ ngồi lại họp bàn với nhau, ai nấy mặt mày cau có.
“Lão Kim, ngươi nói xem đám người của công hội luyện dược sư muốn giở trò gì? Tốn cả một đống nguyên tinh thượng phẩm rồi mà bây giờ lại muốn trở mặt với chúng ta hay sao?” Một vị thống lĩnh oán hận nói.
Kim Hoán Chân cũng giận tím mặt.
“Đúng vậy, lão Kim, trong số chúng ta ngài là người có thâm niên nhất, ngài nên đứng ra làm chủ chuyện này! Lần này chúng ta ra trận nếu không có số đan dược đó, thì lấy gì mà đấu lại với võ giã của Vô Biên giới chứ?” Lại một vị thống lĩnh khác lên tiếng.
“Lão Kim, ngài nói có phải là bọn họ chê số nguyên tinh chúng ta trả cho bọn họ quá ít hay không, cho nên muốn mượn cơ hội này để lên mặt với chúng ta?”
Trong lòng Kim Hoán Chân rối như tơ vò, tức giận đập bàn nói: “Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ lên nữa! Sáng sớm ngày mai, ta sẽ tới thăm dò chỗ Dương Tu! Ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy! Mọi người về nghỉ sớm đi, ngày mai đợi tin của ta.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Hoán Chân trực tiếp đến chỗ ở của Dương Tu.
“Dương trưởng lão, chúng ta đã hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, ngài cũng biết số đan dược này can hệ trực tiếp tới sinh tử của huynh đệ bọn ta, ngài đừng khoanh tay thấy chết mà không cứu như vậy chứ!” Kim Hoán Chân mặt mày ảo não nói.
“Ài, tại sao lại là ngươi nữa vậy lão đệ? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, quả thật gần đây ta rất bận, thật sự là không có thời gian giúp các ngươi luyện đan!” Dương Tu cũng bày ra bộ mặt ảo não đáp lại.
Kim Hoán Chân một tay túm lấy vạt áo của Dương Tu, rồi quỳ xuống.
“Lão đệ, ngươi đang làm gì vậy?” Dương Tu vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Lão huynh, hôm nay Kim Hoán Chân ta cũng không cần thể diện nữa! Nếu không lấy được chỗ đan dược này, Phong Hoàng bệ hạ có truy cứu trách nhiệm thì Lão Kim ta cũng chỉ còn đường chết mà thôi! Lão huynh, ngài không thể thấy chết mà không cứu!” Kim Hoán Chân thống khổ khóc ròng.
Dương Tu thở dài một tiếng rồi nói: “Lão đệ à, không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà là không thể giúp được gì cho ngươi!”
Kim Hoán Chân động lòng, nhưng vẫn giữ nguyên bộ mặt đau khổ nói: “Lão huynh, ta đã đắc tội với ngài chỗ nào thì ngài cứ nói thẳng ra! Nhưng cho dù là thế nào, ngài cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ta chịu chết như vậy được!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!