Thi Hạo Nhiên lấy làm kỳ lạ nói: “Coi như tiểu sư đệ không ngủ không nghỉ để luyện nhiều dược liệu như vậy thành đan dược, sợ rằng luyện một tháng cũng không xong được, đệ còn có thời gian để đột phá cảnh giới nữa sao?”
“Ha ha, tiếu đệ tự có biện pháp.”
Diệp Viễn cười nhạt, hiến nhiên là không muốn nhiều lời.
Thi Hạo Nhiên chợt nhớ tới sự yêu nghiệt của tiểu sư đệ, trong đầu nghĩ tốc độ luyện đan của hắn hẳn là cũng nhanh hơn nhiều so với người thường.
Hoặc căn bản là hắn không định luyện hết số dược liệu này, giữ lại để sau này luyện tiếp.
Nhìn ra Diệp Viễn không muốn nhiều lời, cho nên Thi Hạo Nhiên cũng không tiện hỏi thêm, cáo từ rời đi.
Diệp Viễn vung tay lên, Tứ Phương Đỉnh và Viên Phi đồng thời xuất hiện ở trước mắt.
“Thiếu gia!” Viên Phi nhìn thấy Diệp Viễn, khom người thi lễ nói.
Hắn đi theo Diệp Viễn đã gần một năm, từ lúc ban đầu nửa tin nửa ngờ, đến bây giờ đầu đã cúi đến sắp chạm đất rồi.
Trong một năm qua, hắn coi Yêu Tinh Đan như kẹo đường để ăn, bây giờ đã là tầng ba đỉnh phong, cách tầng bốn chỉ còn một bước ngắn nữa mà thôi.
Mới một năm trước, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới chuyện này!
Diệp Viễn khẽ vuốt cằm nói: “Lần này bế quan ta dự định luyện chê’ một chút đan dược để đột phá cảnh giới, bây giờ ngươi đã cách tầng bốn không xa. Ban đầu ngươi đồng ý đi theo ta mười năm, ta sẽ luyện chế Yêu Phủ Đan cho ngươi, bây giờ ta đã có thể thực hiện lời hưa này roi.
Toàn thân Viên Phi run lên, kích động đến tột đỉnh: “Thiếu… thiếu gia nói thật sao?”
“Ta nói đùa với ngươi bao giờ chưa? Với ta mà nói Yêu Phủ Đan cũng không phải là đan dược gì ghê gớm, bây giờ đã hoàn toàn có thể luyện chế, chỉ là lúc trước vẫn không có thời gian mà thôi. A… luyện xong Yêu Phủ Đan, món nợ giữa ta và ngươi cũng coi như là đã thanh toán xong, ngươi có thể chọn rời đi, trở lại Rừng Rậm Vô Biên. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta có thể trở lại Vô Biên giới…”
Hiển nhiên là Diệp Viễn cũng không có lòng tin quá lớn đối với việc trồ về.
Theo thời gian trôi đi, càng ngày thì đại chiến giữa hai giới càng gần, tất nhiên là con đường nối thông hai giới sẽ do người có thực lực cường đại hơn canh giữ. Khả năng có thể lừa dối qua được giống như lúc trước cũng không lớn nữa.
Nhưng mà lúc Viên Phi nghe được chuyện này, toàn thân lại run lên, vội vàng nói: “Thiếu gia không cần Viên Phi nữa sao?”
Diệp Viễn cười đáp: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, một năm qua ngươi đi theo ta, chắc đã biết rõ tính khí của ta. Chỉ cần ta nhận định ai đó là người nhà của mình, sẽ tuyệt đối không có gì giữ lại đối với hắn. Một năm này ngươi đã giúp ta rất nhiều việc, trong lòng ta sớm đã xem ngươi như bằng hữu, làm sao có thể không cần ngươi? Chỉ là vì ta tôn trọng ngươi cho nên muốn hỏi một câu xem sự lựa chọn của ngươi thế nào mà thôi.”
Viên Phi không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: “Nếu như không đi theo thiếu gia, bây giờ Viên Phi vẫn còn đang ngơ ngác sống qua ngày ở trong Rừng Rậm Vô Biên, làm sao có thể có cơ hội đột phá tới cấp bốn? Đi theo thiếu gia nhận ân huệ không riêng gì một mình Viên Phi, mà là cả tộc Thông Tí Thạch Viên! Viên Phi và tộc nhân nguyện thề chết đi theo thiếu gia, không rời không bỏ!”
Sau khi đi theo Diệp Viễn, nhất tộc Thông Tí Thạch Viên đã xưa không bằng nay.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!