Trận sư cấp bốn thì đã sao?
Có Diệp sư huynh ở đây, u Vân Tông chúng ta tuyệt đối có thế hiên ngang trụ vững!
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, sư đệ vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Chỉ cần sư huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, cho dù Hà Minh Đức đích thân tới thì cũng có thể làm gì được u Vân Tông ta chứ?”
Sau khi Triệu Tín đi khỏi, Diệp Viễn lập tức đi về phía Đắc Thắng Phong.
Nơi này vốn là nơi tiến hành tổ chức tỉ võ của tông môn, bây giờ đã trở thành thánh địa tu luyện.
Trên cả một quảng trường rộng lớn, lúc này có khoảng hơn hai trăm đệ tử u Vân Tông.
Trong số những đệ tử còn lại, cơ bản đều ở nơi này luyện kiếm.
Những đệ tử này có người đang ngồi cảm ngộ kiếm ý, có người đang luyện kiếm, có người đang phá chiêu, mỗi người một việc.
Diệp Viễn đưa mắt đảo qua một lượt, ánh mắt chợt dừng lại trên người Thiên Vũ.
Lúc này Thiên Vũ đang nhắm mắt ngồi thiền. Mặc dù xung quanh vô cùng huyên náo, nhưng hắn lại như đang ở trong một thế giới khác.
Đã qua năm ngày kế từ ngày Diệp Viễn khắc chữ “Kiếm”.
Trong năm ngày này ngày nào Diệp Viễn cũng tới quan sát tình hình của các sư huynh đệ.
Mà trong năm ngày này, người tiến bộ nhanh nhất không phải Mạc Vân Thiên mà là Thiên Vũ!
Diệp Viễn vô cùng nhạy cảm đối với kiếm ý, chỉ một chút biến hóa của các sư huynh đệ hắn cũng đều nhìn thấy hết.
Ngày thứ nhất, Thiên Vũ đứng trước tảng đá không hề động đậy nhìn cả một ngày!
Từ ngày thứ hai trở đi, Thiên Vũ cũng không đi nhìn lại những chữ “Kiếm” kia nữa, mà luôn ngồi thiền ở đó như vậy.
Bốn ngày sau đó, kiếm ý trên người Thiên Vũ ngưng tụ không tan, giương cung mà không bắn, rơi vào trạng thái giống như muốn phóng lên trời.
Một đám sư huynh đệ đều đang cảm ngộ chữ “Kiếm” trên tảng đá, nhưng lại không có ai đứng gần xung quanh Thiên Vũ trong phạm vi mười trượng.
Không biết Mạc Vân Thiên đã xuất hiện bên cạnh Diệp Viễn từ lúc nào, cũng đánh giá Thiên Vũ ở phía xa xa.
“Thiên chất của Thiên Vũ sư đệ cực cao, chỉ cảm ngộ chữ đệ khắc trong thời gian một ngày mà đã có được tiến bộ lớn như vậy.” Mạc Vân Thiên cảm khái nói.
Mạc Vân Thiên cũng là người có thiên phú vượt trội, nhưng so với Thiên Vũ thì còn kém hơn rất nhiều.
Diệp Viễn cười nói: “Thiên Vũ sư huynh đúng thật là thiên phú kinh người, có điều huynh ấy có thể đạt được tiến bộ lớn như vậy, cũng là nhờ có cơ duyên.”
“Ồ, lời này nghĩa là sao?”
“Thiên Vũ sư huynh trưởng thành trong sự bảo bọc, chưa từng trải qua thất bại lớn. Chuyến đi bí cảnh lần này, huynh ẩy bị võ giả Cuồng Phong giới bắt đi làm nô lệ, đối với huynh ấy mà nói điều này vô cùng nhục nhã. Sau khi quay về, Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong bị Tử Thần Tông bắt đi lại càng kích phát huyết tính của huynh ấy. Trước đó, Thiên Vũ sư huynh đã lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của chân ý, hơn nữa chân ý của huynh ấy là thoát thai từ Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, cho nên chữ đệ khắc mới có thể có được gợi ý lớn như vậy dành cho huynh ấy. Đương nhiên vẫn còn một điểm, công pháp chính mà đệ tu luyện là công pháp hệ hỏa, trong kiếm ý ấn chưa một tia ý cảnh hệ hỏa, huynh ấy có tiến bộ lớn nhất, cũng là hợp tình hợp lý.” Diệp Viễn giải thích.
Mạc Vân Thiên nghe những lời này bất chợt giật mình.
“Ài, đối với u Vân Tông hiện giờ mà nói, cái thiếu nhất chính là thời gian! Nếu như đám người Thiên Vũ và Vô Cữu có thể trưởng thành, u Vân Tông ta có thể lại vùng lên lần nữa!” Mạc Vân Thiên cảm khái nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Tân hỏa truyền thừa, u Vân Tông có hồn, sẽ không diệt!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!