Lý Tuấn Kiệt giống như bị dội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt đã thanh tỉnh lại.
Lại thấy Tân Nham gật đầu nói: “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Ý của hắn đã đạt tới mức độ phản phác quy chân, ngươi không thế nào thắng được hẳn. Thật không thể ngờ được, cách nhiều năm như vậy mà U Vân Tông lại xuất hiện một nhân vật như thế!”
Nói hết, Tân Nham vẻ mặt bất thiện quay về phía Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, bản lĩnh giả heo ăn thịt hổ thật không tệ đấy!”
“Giả heo ăn thịt hổ? Ha ha, đối phó với đám người các ngươi, cần phải giâ heo ăn thịt hổ sao? Các ngươi tự phong cho mình là hổ đấy à?” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Sắc mặt Tân Nham hơi trầm xuống, đối với thái độ như vậy của Diệp Viễn rất không vừa ý.
Là người đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi của Vạn Kiếm Tông, Tân Nham đi tới chỗ nào cũng là một tiếng khen ngợi ngưỡng mộ, vậy mà hôm nay lại bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch coi thường.
Hai mắt Tân Nham híp lại nói: “Tiểu tử, đừng có cho rằng lĩnh ngộ được chân ý thì có thể hống hách! Nên biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!”
“Ba người các ngươi chạy đến u Vân Tông giễu võ dương oai, đả thương đồng môn của ta lại còn nói ta hống hách, logic của các hạ quả là dị thường!” Diệp Viễn cười lạnh nói.
“Hừ! Hay cho một tên mồm miệng lanh lợi! Chuyến này là chúng ta phụng mệnh tông môn đến điều tra biến cố của nam vực, u Vân Tông các người đã là một hòn đảo bị cô lập, chúng ta tới đây là tới cứu vớt các ngươi.” Tân Nham nhàn nhạt nói.
Nghe Tân Nham nói, khóe miệng Diệp Viễn lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Cứu vớt? Ta thấy Vạn Kiếm Tông các ngươi là muốn chiếm đoạt u Vân Tông thì có, hoặc là muốn chúng ta vẫy đuôi cầu xin trước mặt các ngươi, thỏa mãn chút lòng hư vinh của các ngươi?”
Tân Nham nghe xong lại sững người, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Vậy thì đã sao, lẽ nào các ngươi còn sự lựa chọn nào khác sao?”
Lần này, sắc mặt đám người Thiên Phong, Lạc Thanh Phong đều trở nên cổ quái.
“Sợ là các ngươi vẫn còn chưa biết, Tử Thần Tông đã thành một nắm tro cốt trước U Vân Tông chúng ta, liên tiếp vẫn lạc ba tên cường giả Hồn Hải cảnh, có lẽ bây giờ Hà Minh Đức còn đang khóc lóc rên rỉ ở nhà đấy?” Lạc Thanh Phong cười lạnh nói.
Lời này của Lạc Thanh Phong khiến ba người đều kinh ngạc sững sờ.
Bọn hắn cũng vừa mới tới nam vực, tin tức có được vẫn là từ lúc vừa rời khỏi tông môn, căn bản không hề biết gần đây nam vực đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ bất chợt nghe được, đúng thật là khiến cho bọn hắn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Có điều cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Tân Nham lại không cảm thấy Lạc Thanh Phong có thể chém giết võ giả có cảnh giới cao bao nhiêu.
“Ha ha, giết được mấy tên Hồn Hải Cảnh tầng một mà đã khiến các ngươi vui mừng đến như vậy sao? Chắc hẳn đám người Tử Thần Tông kia thấy thực lực của các ngươi quá yếu, cho nên mới không phái cường giả đến?” Cổ Thiên Hựu mỉm cười nói.
Lạc Thanh Phong một mặt khinh thường đáp: “Hồn Hải tầng một? Ha ha, Tử Thần Tông đã công kích u Vân Tông ba lần, lần thứ nhất chết một tên Hồn Hải tầng một, lần thứ hai chết hai tên Hồn Hải tầng bốn, lần thứ ba Hà Minh Đức đích thân tới nhưng cũng thất bại tan tác mà lui binh! Các ngươi nói xem, như vậy có đáng để cho chúng ta vui mừng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!