Mặc dù bọn họ sớm đã được thấy sự cường đại của Diệp Viễn, cũng biết Diệp Viễn có thực lực chống chọi với cường giả Hồn Hải cảnh, nhưng mà sau khi Đới Vũ Ngấn xuất ra võ kỹ tụ nguyên ngưng hình, Diệp Viễn vẫn chiến thắng được đối thủ, điều này khiến những võ giả kia cảm thấy như là một giấc mơ vậy.
Thì ra, không phải là không thể chiến thắng được cường giả Hồn Hải cảnh!
Hữu Hạc Tiên Lai của Đới Vũ Ngấn rất mạnh, nhưng trong trận chiến vừa rồi, lưỡi kiếm của Diệp Viễn cuối cùng vẫn là có một phần nhỏ đột phá qua được, đâm vào người Đới Vũ Ngẩn!
Cho nên, mặc dù thương thế của hai người đều rất nặng, nhưng thật ra vẫn là Diệp Viễn cao hơn một bậc.
Sắc mặt của Diệp Viễn trắng như tờ giấy, đây không phải chỉ là do phải chịu trùng kích cực lớn từ Hữu Hạc Tiên Lai, mà còn bởi vì nguyên lực tiêu hao quá lớn.
Chiêu Kiếm Vũ Vạn Trượng này, thực tế là tiêu hao nguyên lực vô cùng nhiều. Cho dù là Diệp Viễn đối với việc điều khiển nguyên lực đạt đến trình độ cực kỳ tinh tế, cũng là có chút giật gấu vá vai.
Diệp Viễn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược, ném cho Đới Vũ Ngấn, gượng cười nói: “Đới trưởng lão là bậc chính nhân quân tử, hôm nay ta sẽ không khai sát giới. Hi vọng ngươi tự thu xếp cho Ổn thỏa, đừng thông đồng làm bậy với Cuồng Phong giới!”
“Khụ khụ khụ… Ta vốn là người của Cuồng Phong giới, sao lại là người cùng một giuộc? Ngươi từng đi qua đó thì hẳn phải biết ta cũng là thân bất do kỷ.”
Đới Vũ Ngấn cũng mang vẻ mặt bi thương, hiển nhiên là có chút rầu rĩ đối với việc xâm lược Vô Biên giới.
Đại chiến hai giới có nghĩa là giết chóc vô tận, có nghĩa là sẽ có vô số vong hồn.
“Thân bất do kỷ? Mạng của ngươi chính là của ngươi, chứ không phải của người khác! Triệu Thiên Dận trong mắt các ngươi là sự tồn tại chí cao vô thượng, là sự tồn tại không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Nhưng các ngươi có biết trong mắt hắn các ngươi là cái gì không? Các ngươi… chỉ là một đám công cụ cho hắn sử dụng mà thôi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Đới Vũ Ngấn hơi trầm xuống, sẳc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, tức giận nói: “Phong Hoàng bệ hạ là người để cho ngươi khinh nhờn như vậy sao!
Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá cho sự mạo phạm ngày hôm nay!”
Diệp Viễn lắc đầu thở dài nói: “Bảo thủ! Triệu Thiên Dận chỉ là một tên võ giả Vô Lượng cảnh, hắn cũng chỉ là một người phàm! Thấy bình thường hắn ra vẻ đạo mạo, lúc quỳ trước mặt ta, không phải cũng giống như một con chó sao?”
“Khụ khụ khụ…, ngươi… ngươi muốn chết!”
Đới Vũ Ngấn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng thử mấy lần cũng không đứng ẽn nối.
“Ài… Thiên đạo mênh mông, nhân đạo mịt mờ. ở trước mặt thiên đạo, chúng ta cũng chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi! Đới trưởng lão, nếu như không phải niệm tình trận chiến hôm nay giữa ta và ngươi, ta hà tất phải nói với người nhiều lời như vậy? Ngươi cảm thấy là ta đang vũ nhục Triệu Thiên Dận, nhưng ta nói cho ngươi biết, Triệu Thiên Dận căn bản không có tư cách để ta vũ nhục. Ngươi nhìn xa một chút đi, trên Cuồng Phong giới, còn có Thần Vực…”
Thần sắc Đới Vũ Ngấn cứng đờ, hai chữ “Thần Vực” này đã kích thích hi vọng của hắn.
Đới Vũ Ngấn đột nhiên nghĩ tới, Diệp Viễn đã từng thâm nhập vào Cuồng Phong giới nghĩ cách cứu viện cho sư huynh đệ của hắn, lại không có chút tổn thất nào mà trở về Vô Biên giới.
Rốt cuộc trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì, tại sao Phong Hoàng bệ hạ lại không bắt giữ tên tiểu tử này lại?
Trong chuyện này, dường như có rất nhiều ẩn tình!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!