Cái gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn, Mao Nguyên Cơ không phải là kẻ tốt lành gì, bọn họ cũng chẳng có chỗ nào tốt hơn.
Thi triển hoàn tất một chiêu, sắc mặt Diệp Viễn hơi trắng bệch, có điều so với lần đánh với Đới Vũ Ngấn thì lần này đã tốt hơn không ít.
Nhìn thấy cảnh này, Lạc Thanh Phong cũng vô cùng cảm khái.
Sau khi đến bắc vực, nghe đám Thiên Vũ nói Diệp Viễn lại đánh bại được một vị cường giả Hồn Hải cảnh ở Hân Dương Thành, bọ họn kinh ngạc đến sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Mà hôm nay tận mắt chứng kiến Diệp Viên dựa vào tụ nguyên ngưng hình giết chết một cường giả Hồn Hải cảnh, Lạc Thanh Phong mới chính thức thấy được thực lực của Diệp Viễn.
Về mặt chiến lực, Diệp Viễn đã vượt qua cả tông chủ U Vân Tông là hắn rồi!
Cũng chính là nói, tuy Diệp Viễn ở cảnh giới Hóa Hải tầng hai nhưng hắn đã là người mạnh nhất U Vân Tông rồi!
Dù Lạc Thanh Phong không phải là võ giả Hồn Hải tầng một bình thường, nhưng cũng chưa nắm được tụ nguyên ngưng hình.
Hắn tự nghĩ mặc dù có thể đánh bại tên Mao Nguyên Cơ này, nhưng tuyệt đối không làm được chém giết gọn gàng như Diệp Viễn!
Hôm nay hắn tới, chỉ là để lược trận cho Diệp Viễn, chấn nhiếp những người khác của Thiên Tà Tông một chút mà thôi.
“Thiếu hiệp tha mạng! Những… những việc kia đều là do Mao Nguyên Cơ xúi giục chúng ta làm, chúng ta cũng là thân bất do kỷ!”
“Đúng vậy, đều là do Mao Nguyên Cơ, chúng ta bị ép không còn cách nào khác!”
“Thiếu hiệp, tha cho chúng ta đi!”
Chỉ nghe thấy tiếng “phù phù” từ bốn phía nổi lên, những đệ tử Thiên Tà Tông trong lòng có quỷ kia đều quỳ hết xuống, cầu xin Diệp Viễn tha cho, tiếng kêu rên hợp thành một mảnh.
Những người này thấy Mao Nguyên Cơ đã chết rồi, dứt khoát đố hết mọi tội lỗi lên đầu hắn, trong lúc nhất thời dùng hết vốn văn chương để kể tội, phỉ báng Mao Nguyên Cơ đã chết không đáng một đồng.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Hừ hừ, hay cho một câu bị ép buộc bất đắc dĩ. Yên tâm đi, chỉ cần tội của các ngươi không đáng chết, ta sẽ không truy cứu. Nhưng những kẻ tội ác tày trời kia, vẫn nên sớm mà tự kết liễu đi, nếu không… sẽ phải chịu khổ!”
Nghe lời Diệp Viễn nói, một số kẻ toàn thân run lên.
Bốn chữ “sẽ phải chịu khổ” này giống như là một thanh kiếm sắc, lập tức đâm vào tâm lý bọn chúng.
Loại mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong kia, trước đây bọn chúng đã cho người khác nếm qua, bây giờ… lẽ nào sắp đến lượt bọn hắn rồi sao?
Mặc kệ nó, chỉ cần một mực nói mình chưa làm chuyện xấu, chẳng lẽ hắn còn có thể tra xét từng người từng người một hay sao?
Diệp Viễn dường như biết những người này đang nghĩ cái gì, cười lạnh nói: “Đừng nghĩ tới việc nói dối lừa gạt ta, vô dụng thoi!”
Nói rồi, Diệp Viễn móc ra mấy viên đan dược, nói: “Đây là Chân Ngôn Đan, sau khi ăn vào, ta hỏi các ngươi cái gì, các ngươi sẽ nói cái đó. Cho nên… vẫn nên bỏ cái suy nghĩ đó đi.”
Rất nhiều đệ tử Thiên Tà Tông đều biến sắc, trên đời này lại còn có loại đan dược thần kỳ như vậy nữa hay sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!