Mấy chục giây qua đi, chủ phong Thiên Tà Tông bỗng nhiên yên lặng trở lại.
Đã không còn lại bao nhiêu người, chỉ cần là những người đứng yên không động đậy, thì đều không chết một ai.
“Được rồi, từ hôm nay trở đi, ở bắc vực không còn tên Thiên Tà Tông nữa! Mà ở đây, sẽ là đạo tràng mới của u Vân Tông ta! Ta vẫn là một câu nói đó, chỉ cần tội của các ngươi không đáng chết, ta sẽ không làm gì các ngươi cả. Thậm chí nếu như các ngươi không thông đồng làm bậy, u Vân Tông còn có thể thu nhận các ngươi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
u Vân Tông vừa lập, có rất nhiều việc phái làm.
Những ngày này, trên dưới u Vân Tông bận đến nỗi chân không chạm đất.
Một mặt, u Vân Tông muốn tiếp quản phạm vi thế lực của Thiên Tà Tông, phải bận rộn liên hệ với các đại thế lực bên dưới.
Một mặt, trong sơn môn bị Mao Nguyên Cơ làm cho chướng khí mù mịt, có rất nhiều thứ phải sắp xếp lại.
Chỗ ở của Mao Nguyên Cơ được xây dựng như một tòa cung điện, lúc đệ tử u Vân Tông tìm tới, lại vẫn còn cả một đám thê thiếp, ai nấy đều xinh đẹp như hoa.
Những cô gái này phần lớn là do Mao Nguyên Cơ cướp đoạt về, đương nhiên phải thả bọn họ đi.
Mà đối với những thứ dung tục tầm thường này Diệp Viễn trước nay đều không mấy quan tâm, hắn cải tiến lại đại trận hộ tông của Thiên Tà Tông trước đây rồi tự mình bê’ quan tu luyện.
Mặc dù đại trận hộ tông của Thiên Tà Tông không được bằng Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận của u Vân Tông, nhưng cũng là đại trận cấp bốn trung phẩm.
Sau khi được Diệp Viễn cải tiến thì vẫn có thể chống lại được võ giả Hồn Hải Cánh trung kỳ.
Mà những ngày Diệp Viễn bận rộn này, vẫn luôn có một cặp mắt lặng lẽ chăm chú quan sát sau lưng hắn.
“Rõ ràng là hai người, nhưng mà tại sao… ta luôn thấy hai người đó giống nhau chỗ nào đó nhỉ?”
Nguyệt Mộng Ly thường xuyên nhìn hình bóng kia đến ngẩn người, suy nghĩ cũng không biết đã bay tới nơi nào rồi.
Có điều những ngày này ở chung một chỗ với Diệp Viễn, Diệp Viễn thường giúp nàng điều chế một số vị thuốc ôn dưỡng thần hồn, chứng bệnh của nàng cũng không hề tái phát lại.
Bất tri bất giác, Nguyệt Mộng Ly lại thích cảm giác ở bên cạnh Diệp Viễn, điều này khiến nàng rất an tâm.
Thậm chí nàng còn cảm thấy, những ngày như vậy cứ kéo dài mãi thì thật là tốt.
Vậy nhưng những ngày bận rộn mà bình lặng như vậy, rất nhanh đã bị phá
vỡ.
Vài ngày sau khi u Vân Tông thay thế Thiên Tà Tông, một vị khách không mời mà đến đã đến u Vân Tông.
“Tuần sát sứ Vô Phương Thành -Bao Tam Quý ở đây, người của u Vân Tông mau chóng nghênh tiếp!”
Ngoài sơn môn, một giọng nói xuyên qua đại trận, vang vọng cả u Vân Tông.
“Vô Phương Thành? Nhanh như vậy đã đến rồi? Sư thúc, chúng ta nên làm thế nào?” Nghe thấy giọng nói này, Lạc Thanh Phong chau mày nói.
Thiên Phong vừa hay cũng ở đó, nghe vậy cũng chau mày: “Vốn dĩ Thiên Tà Tông là thế lực thuộc hạ của Vô Phương Thành, nghe nói Mao Nguyên Cơ và Vô Phương Thành còn có quan hệ chặt chẽ thiên tơ vạn lũ. Vốn dĩ cho rằng vì việc Cuồng Phong giới xâm lược sắp đến, bọn họ sẽ không rảnh bận tâm tới chúng ta, không ngờ lại đến nhanh như vậy, cái này chắc sẽ có chút phiền phức rồi! Mau phái người đi thông báo cho Diệp Viễn!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!