Hắn không quan tâm đến thân phận của Tạ Minh Khôn, chỉ vào đầu anh ta, lạnh nhạt nói: "Anh đến bệnh viện kiểm tra chưa, chỗ này của anh có vấn đề à."
Hăn vừa nói ra lời này, xung quanh lập tức ồn ào lên, đây là nhị thiếu gia của thương hội Kim Sĩ Đốn đấy.
Người này là ai, lại dám nói chuyện với Tạ Minh Khôn như vậy?
Tạ Minh Khôn nổi tiếng tàn nhẫn, có lẽ chàng trai trẻ này sẽ không thể sống sót qua ngày hôm nay.
Đám người đứng sau lưng Tạ Minh Khôn trực tiếp mở miệng khiển trách:
"Thằng nhóc, cậu đang nói cái gì vậy? Đây là nhị thiếu gia của nhà họ Tạ."
"Mau quỳ xuống xin lỗi Tạ thiếu đi, nếu không tôi đảm bảo cậu sẽ không thể bước ra khỏi hội trường này."
"Cậu nghĩ mình là ai mà dám nói chuyện với Tạ thiếu như vật
Vì sự có mặt của Vương Lệ Trữ ở đây, mấy người này đã kiềm chế lời nói của mình, không nói quá khó nghe.
'Tạ Minh Khôn cũng không quá tức giận, lạnh lùng nói với Dương Phàm: "Cậu đến bệnh viện khám chưa?”
Dương Phàm cười nói: "Khám rồi, bác sĩ nói răng tôi không tốt, thích hợp ăn cơm mềm."
Vừa nói, hắn vừa bước về phía trước, nắm lấy tay Vương Lệ Trữ, mỉm cười nhìn Tạ Minh Khôn.
Hôm qua hai người đã nắm tay nhau ở công trường, nhưng đó là vì Vương Lệ Trữ quá sợ hãi.
Vương Lệ Trữ cũng ngạc nhiên trước hành động của Dương Phàm, vừa định rút tay ra, sau khi nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người thì cô ta mới từ bỏ ý định.
'Tuỳ ý để Dương Phàm nắm tay mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Những người xung quanh cũng dở khóc dở cười khi nghe Dương Phàm nói.
Người này quả thực là mặt dày, hắn coi việc ăn cơm mềm là đương nhiên, còn có vẻ tự hào về điều đó.
'Tạ Minh Khôn thấy Dương Phàm phách lối như vậy, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, anh ta chỉ vào Dương Phàm hét lên: "Cậu buông ra mau."
Dương Phàm phớt lờ anh ta, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tạ Minh Khôn chưa bao giờ trải qua loại tình huống như thế này, ngay lập tức, anh ta quay đầu và nói với một lão già phía sau: "Tam trưởng lão, tôi muốn hắn chết."
Mọi người nghe vậy thì biết sắp xảy ra chuyện nên vội vàng lùi lại, chừa ra một khoảng không gian.
Vương Lệ Trữ đứng trước mặt Dương Phàm, khiển trách Tạ Minh Khôn: "Anh dám, tôi nói cho anh biết này, 'Tạ Minh Khôn, Dương Phàm là khách quý của thương hội Thuận Thái chúng tôi. Nếu anh dám động vào cậu ấy, tôi sẽ không tha cho anh."
'Tạ Minh Khôn thấy tình hình như vậy cũng không nói gì, chỉ là tức giận đến mức nghiến răng, đã lâu rồi không có ai dám đối đầu trực tiếp với anh ta.
Anh ta cười lạnh, nhìn Dương Phàm nói: "Thằng nhóc, nếu có gan, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Anh ta quay người lại, thì thầm dặn dò Tam trưởng lão ở sau lưng một vài lời, sau đó trực tiếp rời đi.
Vương Lệ Trữ thấy mọi người đã giải tán, vội vã rút tay lại, ban đầu cô ta khổ sở vì sự dây dưa của Tạ Minh Khôn, muốn dùng Dương Phàm làm bia đỡ đạn, làm cho 'Tạ Minh Khôn hết hy vọng.
Cô ta không ngờ mọi chuyện lại đến mức này, cô ta thấy có lỗi với Dương Phàm nên nói: "Xin lỗi, đây không phải là kết quả tôi mong muốn."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!