“Trời đã tối thế này rồi sao?”
Khóe miệng Sở trưởng Hầu co quắp, Dương Phàm không chỉ nhiều lần cứu mạng ông ta, mà tu vi cũng thâm sâu khó lường.
Nếu thực sự hắn tức giận mà động tay động chân, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Sở trưởng Hầu tức giận, trừng mắt nhìn cảnh sát mặt đen, lớn tiếng quát lên: “Người đâu?”
Cảnh sát mặt đen tỏ vẻ nịnh nọt nói: “Sở trưởng Hầu, cô ấy cản trở công vụ...
“Bốp.” Sở trưởng Hầu giơ tay lên tát thẳng vào mặt cảnh sát mặt đen.
“Đồ hỗn láo, còn không nhanh chóng thả người ra.”
Cảnh sát mặt đen không ngờ Sở trưởng Hầu lại nổi giận như vậy, lúc này trong lòng ông ta cảm thấy bất an, tuy là ông ta có ngang ngược nhưng không ngốc.
Ông ta liếc nhìn Dương Phàm với ánh mắt phức tạp, bèn lấy điện thoại ra gọi đi.
Không lâu sau, Đường Ngữ Yên được đưa đến.
Đường Ngữ Yên nhìn thấy Dương Phàm, trong mắt không kìm được mà rơi nước mắt.
Dương Phàm bước lên hỏi: “Không sao chứ?”
Đường Ngữ Yên liên tục lắc đầu: “Không sao.”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Dương Phàm vừa hỏi, vừa dùng tay lau nước mắt trên mặt Đường Ngữ Yên. Lúc này, Đường Ngữ Yên mới nói lại tình huống đã xảy ra một lượt.
Sở trưởng Hầu vốn là người chính trực, nghe thấy sự việc này thì đã tức giận đến mức không kiềm chế được.
Ông ta nhìn cảnh sát mặt đen với vẻ mặt nghiêm trọng: “Đây là cách anh phục vụ người dân sao?”
Cảnh sát mặt đen không dám biện minh nữa, vội vàng bước lên nói: “Là hiểu lầm, Sở trưởng Hầu, tôi...” Dương Phàm lên tiếng: “Bỏ đi, nếu là con trai của ông thì cũng có thể hiểu
được.”
“Tôi cũng không nói thêm gì nữa, mười triệu, việc này tôi sẽ không tiếp tục †ruy cứu.”
“Không thì ông cũng đừng làm Cục trưởng nữa, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, tùy thuộc vào thái độ của ông.”
Đường Ngữ Yên nhìn Dương Phàm với vẻ khó hiểu, người này vốn là người cực kỳ chính trực, sao bây giờ lại phải cúi đầu trước tiền bạc?
Hoặc có lẽ là hắn hoàn toàn không quan tâm đến sự ấm ức của mình.
Dù sao, Dương Phàm còn có Vương Lệ Trữ ở bên cạnh, Đường Ngữ Yên mình có tình là gì đâu?
Mặc dù trong lòng không vui nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, có lẽ đó chính là số phận.
Sở trưởng Hầu ở một bên đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại
lời nói trở vào.
Cảnh sát mặt đen không dám trì hoãn nữa, nếu tiền có thể giải quyết, sao lại không lấy tiền chứ? Trong lòng nghĩ vậy, ông ta liên tục gật đầu, bèn bảo con trai về nhà lấy tiền.
Hơn một tiếng sau, thanh niên béo lùn mới quay lại.
Trong lòng anh ta vẫn hoảng sợ nói: “Ba, con mang tiền đến rồi, ở trong cốp xe"
Cảnh sát mặt đen vội vàng nói: “Thưa ngài, ngài xem...”
Dương Phàm không thèm để ý đến mà quay sang nói với Sở trưởng Hầu: “Sở trưởng Hầu, mức lương của đơn vị các ông cao vậy sao?”
Sở trưởng Hầu vừa cười vừa nói: “Ôi, không dám giấu gì với Dương thần y, tiền lương quả thật không thấp, nhưng cũng chỉ đủ cho chỉ tiêu sinh hoạt bình thường thôi.”
Dương Phàm cười nói: “Vậy sao không cho các cơ quan công an, kiểm soát và pháp luật đến kiểm tra thử nguồn gốc tài chính?”
Hắn biết số tiền mà cảnh sát mặt đen cầm đến đều là tiên mặt, mà nếu đã không dám gửi vào ngân hàng thì chắc chắn không phải là nguồn tiền hợp pháp.
Cảnh sát mặt đen hoảng hốt, con mẹ nó, mình bị chơi xỏ rồi. “Chàng trai trẻ, cậu không thể làm vậy được, tôi...”
Sở trưởng Hầu nghe vậy thì cười lớn, lập tức lấy điện thoại ra gọi người đi thông báo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!