Khỉ nghe Vương Na nói cô ấy dẫn bạn đến để chữa bệnh cho chồng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Phàm bên cạnh cô ấy.
Thấy đó là một chàng trai trẻ, mọi người nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Trần Cương hỏi: “Không biết chàng trai trẻ này đã tốt nghiệp trường danh tiếng nào, làm việc ở bệnh viện nào?”
Dương Phàm cười đáp: “Tôi đã bỏ lỡ chín năm giáo dục bắt buộc, tạm thời vẫn chưa tìm được việc làm.”
Ban đầu Trần Cương còn nghĩ chàng trai trẻ trước mặt mới du học ở Mỹ về, nhưng khi nghe được câu trả lời của Dương Phàm, ông ta gần như bị sốc.
Trần Cương nhìn Dương Phàm với vẻ khỉnh thường, bởi vì hắn không có trình độ học vấn hay lý lịch nên ông ta cũng không cần khách sáo nữa.
Ông ta nói với Vương Na: “Cô Vương, tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, nhưng cô không thể vì tuyệt vọng mà cái gì cũng có thể thử, rất dễ bị mấy tên vô danh tiểu tốt lừa gạt.”
“Bệnh viện chúng tôi vừa giới thiệu một loại thuốc mới từ Mỹ, giá hơi đắt nhưng hiệu quả rất tốt.1′
Lúc Dương Phàm nghe được những lời ông ta nói, trong lòng rất khó chịu, ông ta giúp người chữa bệnh thì giúp người chữa bệnh đi, mắng hắn làm quái gì.
Hắn mở miệng nói: “Tôi không biết loại thuốc mới nhập từ Mỹ về mà Viện trưởng Trần nhắc tới đã có bao nhiêu tiền lệ thành công?1′
Trần Cương hơi do dự, nói: “Chúng tôi mới vừa đưa vào, nhưng là đồ nhập khẩu, tất nhiên hiệu quả rất tốt.”
Dương Phàm cười lạnh nói: “Tôi thấy vì lợi ích của viện điều dưỡng mới là thật.”
Thật sự có một số bệnh viện như thế, bọn họ sẽ không quan tâm đến việc bệnh nhân kiếm được tiền khó khăn như thế nào, cũng không hỏi kết quả có thực sự tốt hay không.
Tóm lại, tạo doanh thu cho bệnh viện là mục đích cơ bản nhất.
Nghe được những gì Dương Phàm nói, sắc mặt của Trần Cương tối sầm lại, các bác sĩ và y tá phía sau lần lượt lên tiếng.
“Trẻ con ăn nói lung tung.”
“Dám nghi ngờ loại thuốc được sử dụng
trong bệnh viện của chúng tôi, cậu quá đê cao bản thân rồi đấy.”
“Đúng vậy, khi viện trưởng Trần nổi tiếng khắp Giang Thành, không biết cậu còn đang chơi bùn ở đâu?”
Dương Phàm mỉm cười: “Nếu mấy người có bản lĩnh như vậy, mấy năm rồi sao ông vẫn chưa chữa khỏi cho bệnh nhân?1′
Trần Cương giả vờ bình tĩnh nói: “Chỉ cần cô Vương đồng ý dùng thuốc mới nhập khẩu này, tôi tin bệnh nhân sẽ sớm có chuyển biến tốt”
Một bác sĩ mập mạp đeo kính nói móc: “Có năng lực thì cậu chữa cho tôi xem, một thiếu niên như cậu có thể chữa khỏi cho bệnh nhân, từ nay tôi không làm bác sĩ nữa.1′
Dương Phàm cười lạnh: ,rÔng có làm bác sĩ hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi nhưng tác hại cho xã hội vẫn rất đáng kế.1′
Hắn không chú ý đến những người này nữa mà lấy từ trong túi ra một gói châm bạc, sải bước đến bên giường Đới Kiếm Phong.
Nhìn thấy cây châm bạc trong tay Dương Phàm, Trần Cương bật cười: “Châm cứu? Không phải cậu muốn dùng nó để chữa bệnh chứ, ha
ha, cậu vui tính quá đấy.”
Dương Phàm mặc kệ, chỉ thầm thở dài trong lòng.
Những người khác đang học tập tỉnh hoa mấy nghìn năm của chúng ta với giá rẻ, nhưng chúng ta lại giới thiệu nền y học phương Tây hàng thế kỷ của người khác với giá cao.
Từ bỏ toàn bộ nền văn hóa của riêng mình, còn muốn khúm núm quỳ gối khen ngợi người khác.
Cũng giống như một số diễn viên, khi họ nhìn thấy các nghệ sĩ từ các quốc gia khác quỳ gối trước công chúng, trong xương tuỷ của bọn họ chứa đầy tính nô lệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!