Lý Thi Hàm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
ở Giang Thành, nhóm bọn họ có năm người đang làm nhiệm vụ.
Hiện giờ, đã bắt được cùng một lúc rất nhiều nhân vật quan trọng trong La Hán Đường, bọn họ có thể đưa về để thẩm vấn rồi.
Lý Thi Hàm gọi điện thoại xong thì đỉ đến trước mặt Dương Phàm, cô ta có chút ngượng ngùng hỏi: “Thực lực của anh rất mạnh, anh có muốn làm trợ thủ của tôi không.”
Dương Phàm mỉm cười, giơ tay hóa thành móng vuốt: “Nếu cô mời tôi giò heo muối* thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc kỹ càng, còn làm trợ thủ thì miễn đi”
(*) Ám chỉ những hành động dâm dục của đàn ông hay phụ nữ như đánh vào ngực, sờ vào mông,…
Ban đầu Lý Thỉ Hàm cũng không ôm nhiều hy vọng, bị từ chối cũng là chuyện hợp lý.
Tuy nhiên, lời nói lưu manh của Dương Phàm khiến cô rất ghê tởm.
Lý Thi Hàm cố ý đè nén sự bất mãn trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể biết anh đang ở cảnh giới nào không?”
Dương Phàm thẳng thắn từ chối: “Không thể”
Lý Thi Hàm khẽ cau mày, cô ta quá tò mò Dương Phàm, cho dù cô ta không biết cường giả đỉnh cao của Trung Quốc thì ít nhất cô ta cũng đã từng nghe nói qua, nhưng cô ta lại không biết gì về Dương Phàm.
Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ mà nặn ra một nụ cười, hỏi: “Chỉ là tò mò thôi, anh cần gì phải từ chối dứt khoát như vậy chứ?”
Dương Phàm cười nói: “Tư thế đặt câu hỏi của cô sai rồi”
Lý Thi Hàm mỉm cười nói: ‘Vậy thì nên dùng tư thế nào?”
Dương Phàm cười khẽ: “Có rất nhiều tư thế được coi là đúng, ví dụ như đẩy xe nè, hay là ngồi hoa sen cũng được/
Sắc mặt Lý Thỉ Hàm hơi đỏ lên, trước mặt cô ta có một làn sóng cuộn trào mãnh liệu, lại cảm thấy bực mình thêm.
Dương Phàm nói với đám người Đường Ngữ Yên: “Các cô đi ra ngoài trước đi, tôi phải
nói chuyện với Thiếu tướng Lý một số chuyện bí mật.”
Đường Ngữ Yên bĩu đôi môi nhỏ nhắn, liếc nhìn Dương Phàm, trong lòng thầm mắng hắn không biết xấu hổ rồi đi ra ngoài cùng Vương Na.
Bước ra khỏi cửa, Đường Ngữ Yên nhân tiện đóng cửa văn phòng lại.
Dương Phàm vung tay lên, năm tên La Hán Đường còn sống kia trực tiếp ngất đi.
Lý Thi Hàm vô thức lùi lại một bước, hoảng sợ hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Dương Phàm cười ha ha rồi nói: “Cô đoán xem.”
Lúc này, Lý Thi Hàm cảm thấy rất bất an, lại lùi về phía sau vài bước, chân vừa chạm vào ghế sô pha, cô ta trực tiếp ngồi xuống.
Dương Phàm duỗi tay ra điểm hai cái vào huyệt đạo của Lý Thi Hàm, Lý Thi Hàm lập tức mất đi khả năng cử động.
“Anh muốn làm gì, tôi là người của nhà họ Lý ở Kinh Thành đấy, nếu anh dám động vào tôi, anh sẽ chết không có chỗ chôn đâu.”
Lý Thi Hàm dường như nhận ra điều gì đó khó tả, cô ta lập tức mở miệng đe dọa.
Dương Phàm mỉm cười nói: “Có chỗ chôn cất hay không thì ngày sau hẵng nói.”
Nói xong, hắn coi như không có chuyện gì xảy ra mà vươn tay tới, cởi cúc áo đầu tiên trên áo sơ mỉ của Lý Thỉ Hàm.
Dương Phàm thấy hai mắt Lý Thi Hàm đã đẫm lệ, đôi mắt trong suốt tràn đầy nước mắt, xinh đẹp như hoa lê đái vũ* vậy.
(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
“Không đau à, người đã lớn thế này rồi vẫn khóc khỉ gặp bác sĩ ư, tôi còn chưa chích cô đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!