Vào một hôm Dương Phàm không có việc gì làm, gần tối hắn hẹn mẹ con Cao Đại Cường ra ăn một bữa cơm.
Đồng thời cũng gọi cho Tô Mộng Dao.
Cao Đại Cường đã lái chiếc BYD Qỉn do công ty cung cấp để đưa mẹ anh ta đến khách sạn Hoa Nhã đã hẹn từ sớm.
Sau khi đỗ xe, hai mẹ con ngồi ở sảnh đợi.
Không lâu sau, có năm sáu thanh niên nam nữ ăn mặc lịch sự bước vào khách sạn.
Người thanh niên dẫn đầu có dáng vẻ lưu manh nhìn thấy mẹ con Cao Đại Cường ngồi trong sảnh thì tức giận lên, ăn nói rất kỳ quái: “Một khách sạn lớn như khách sạn Hoa Nhã mà cũng để cho ăn mày đến đây làm ăn cơ à.1′
Những năm qua mẹ con Cao Đại Cường đã sống rất vất cả, ngay cả quần áo trên người cũng đã mặc được bảy tám năm nên trông có vẻ hơi cũ kỹ, nhìn giống như người dân thấp kém ở thị xã.
Người thanh niên kia bắt đầu lăng mạ không hề kiêng nể gì.
Nghe vậy, Cao Đại Cường lập tức hơi tức giận, đang định nói gì đó thì đã bị Trương
Nguyệt Anh ngăn lại.
Mấy năm nay hai mẹ con đã sống không hề dễ dàng, cái gì cũng phải nhẫn nhịn nên từ lâu đã thành thói quen rồi.
Người quản lý sảnh đang chào đón khách khứa ở sảnh, thấy vậy thì vội vàng chạy tới.
Quản lý sảnh khách sạn Hoa Nhã tên là Mẩn Hiểu Hồng, người này bước tới nói với nhóm người vừa bước vào: “Xin chào ngài, ngài đến dùng cơm thì xỉn mời lên lầu hai.”
Mần Hiểu Hồng mặc trang phục chuyên nghiệp, trông rất có kỉnh nghiệm, khuôn mặt điển trai nở nụ cười nhẹ.
Người thanh niên chỉ vào đám người Cao Đại Cường nói: “Các người bị làm sao vậy, tại sao lại để những người như thế này vào đây, bọn họ có đủ tiền trả không?”
Mân Hiểu Hồng khẽ cúi đầu, cười nói: “Bước vào cửa là khách, đây chính là phương châm phục vụ của khách sạn chúng tôi, mời ngài lên lầu dùng cơm.”
Vừa nói, anh ta vừa làm động tác mời.
Người thanh niên này tên là Khổng Soái, hôm qua hắn ta vừa được thăng chức làm quản lý chi nhánh của tập đoàn Thành Phong, hôm
nay đã đặc biệt dẫn theo một số đồng nghiệp thân thiết của mình đến đây ăn mừng.
Tục ngữ có câu tiểu nhân đắc chí*, Khống Soái lại đang trong trạng thái đắc ý đến nỗi quên mình.
*Ý nghĩa: Tiểu nhân là người tầm thường thấp kém về tính tình, tài năng và đạo đức. Dù giàu hay có địa vị cao trong xã hội, kẻ tiểu nhân vẫn là tiểu nhân, không thay đổi được tính cách.
Thấy đám người Cao Đại Cường không nói gì, hắn ta còn tưởng là hôm nay đã gặp phải quả hồng mềm.
Khổng Soái chỉ vào hai mẹ con Cao Đại Cường và nói: “Đây là nơi các người nên đến à, còn không mau cút ra ngoài đi, quấy rầy đến cảm hứng của ông đây rồi.”
Trương Nguyệt Anh giữ chặt Cao Đại Cường, không cho anh ta nói chuyện.
Hôm nay Dương Phàm mời bọn họ đến ăn cơm, bà ấy sẽ sợ gây thêm phiền phức cho Dương Phàm, nên kiềm chế cơn nóng giận cho lành.
Thấy thế, Khổng Soái nghĩ thầm: Đây không phải là quả hồng mềm, đúng hơn là sốt cà chua.
Với suy nghĩ này trong đầu, hôm nay hắn ta muốn phô trương uy thế trước mặt các đồng nghiệp.
Hắn ta nhìn thẻ nhân viên của Mẩn Hiểu Hồng rồi nói: “Anh còn muốn làm quản lý sảnh nữa hay không, anh có biết tôi là ai không? Nếu hôm nay anh không đuổi bọn họ ra ngoài thì tôi sẽ đuổi anh ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!