Trong chớp mắt tiếng rống đầy giận dữ này xuất hiện.
Diệp Viễn cảm giác được một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp nhắm về phía trường đao khổng lồ sắp sửa rơi xuống kia.
Đồng thời, có một luồng khí thế kinh khủng và hung hãn khác cũng đang nhanh chóng tập kích anh.
Cảm nhận được luồng khí thế hùng mạnh này đánh úp tới, Diệp Viễn vô ý thức muốn đi đối kháng.
Nhưng khí thế này thật sự là quá mức mạnh mẽ, chỉ nháy mắt đã bao phủ toàn thân anh, làm cơ thể anh bị cố định tại chỗ.
Trong nháy mắt Diệp Viễn bị khống chế, những trường đao mất đi sự điều khiển của Diệp Viễn lập tức tiêu tán, chúng vô lực rơi xuống hố đen bên dưới.
Cùng lúc đó, Diệp Viễn rõ ràng cảm giác được, luồng khí thế khủng bố khống chế thân thể của anh chợt chui vào bên trong cơ thể.
Nó đang nhanh chóng tấn công đan điền của anh.
Nếu đan điền bị hủy, e rằng Diệp Viễn sẽ lập tức biến thành người tàn phế.
Diệp Viễn muốn phản kháng, nhưng hiện tại, ngoài tư tưởng vẫn chịu anh điều khiển ra, phần còn lại của thân thể không thể động đậy được.
Mắt thấy khí thế kinh khủng kia sắp phá hủy đan điền của anh, Diệp Viễn vô cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên, một cỗ khí thế còn khủng bố hơn thế bộc phát ra từ chỗ sâu trong đan điền Diệp Viễn.
Trong nháy mắt liền đánh tan luồng khí thế xâm nhập thân thể anh.
Sau khi khí thế đó bị đánh tan, cơ thể Diệp Viễn khôi phục tự do.
Lúc Diệp Viễn khôi phục tự do, anh lập tức rơi thẳng từ trên trời xuống dưới, càng ngày càng gần hố đen sâu không thấy đáy kia.
Nhưng đúng khoảnh khắc Diệp Viễn vừa mới rơi vào trong hố đen, anh và những trường đao rơi xuống trước chợt biến mất.
Ngay khi Diệp Viễn và những trường đao kia biến mất, mấy bóng người đột ngột xuất hiện hai bên hố đen khổng lồ.
"Người đâu rồi?"
Mấy người lập tức nhìn xuống bên dưới hố đen, lại phát hiện bên dưới hố đen sâu không thấy đáy này không hề có tung tích của Diệp Viễn.
Ngay cả những trường đao kia cũng biến mất sạch sẽ.
Đúng lúc đó.
Bên dưới quán bar của chị Thanh.
Một lỗ đen bỗng chốc xuất hiện, Diệp Viễn và mấy ngàn thanh trường đao rơi xuống từ bên kia lỗ đen.
"Phụt!"
Vừa rơi xuống đất, Diệp Viễn trực tiếp phun ra rất nhiều máu tươi.
Sắc mặt vô cùng uể oải, quần áo toàn thân đều ướt đẫm.
Một viên đan dược đột nhiên bay ra khỏi chiếc nhẫn không gian trong tay Diệp Viễn, chui vào miệng Diệp Viễn.
Sau khi đan dược vào cơ thể liền lập tức hóa thành một dòng khí ấm áp, trong nháy mắt lan khắp toàn thân Diệp Viễn.
Anh vội vàng khoanh chân lại, hấp thu dòng khí ấm áp kia.
Không biết bao lâu sau, Diệp Viễn chậm rãi mở mắt, sắc mặt cũng khôi phục bình thường.
Lúc này, sau cửa truyền đến tiếng của lão tiền bối.
"Nhóc, sau này đừng dùng nhiều Linh Khí cực phẩm như vậy cùng một lúc. Với năng lực hiện tại của cậu, nếu gặp phải kẻ mạnh cắt đứt liên hệ giữa cậu và những Linh Khí kia, cậu sẽ bị phản phệ đến chết!"
"Rõ!"
Diệp Viễn ngoan ngoãn gật đầu.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Diệp Viễn cũng cảm thấy vô cùng kinh hoàng.
Lần trước anh cùng lúc khống chế nhiều Linh Khí cực phẩm như vậy, anh không cảm thấy có bất kỳ lực lượng phản phệ nào.
Bởi vậy, dưới sự kích động, anh đã chơi hơi quá điên.
Muốn khống chế trường đao khổng lồ kia thử xem uy lực thế nào.
Nhưng ngay khoảnh khắc nguy cấp đó, anh lại bị luồng khí thế mạnh mẽ kia chặt đứt liên hệ với tất cả Linh Khí.
Thời điểm anh khống chế những Linh Khí cực phẩm kia, chúng tương đương với một cái mạng khác của anh.
Đột nhiên bị mạnh mẽ chặt đứt liên hệ, chẳng khác gì cắt đứt nửa cái mạng của anh.
Hơn nữa, sau đó, khí thế hùng mạnh kia tiếp tục chui vào trong thân thể anh tàn phá bừa bãi, muốn phá hủy đan điền của anh, khiến anh bị thương.
Nếu không phải thời khắc sống còn có lão tiền bối đột nhiên ra tay, mang anh đi, chỉ sợ hôm nay anh thật sự phải bỏ mạng nhỏ lại nơi đó.
"Có điều, thằng nhóc cậu cũng là quái thai. Suốt bao nhiêu năm qua, ta chưa bao giờ thấy ai có thể khống chế nhiều Linh Khí cực phẩm như vậy trong một lần".
Lúc này, phía sau cửa truyền tới tiếng tán dương của lão tiền bối.
"Hơn nữa, còn có thể phát huy ra một nửa tác dụng của những Linh Khí cực phẩm kia trong thời gian rất ngắn!"
Được lão tiền bối khen ngợi, Diệp Viễn thấy hơi ngượng ngùng.
Mặc dù trên mặt ngại ngùng, nhưng anh vẫn cứng miệng nói.
"Có thể là do thiên phú đấy!"
"Bảo thằng nhóc cậu béo, cậu còn phình ra. Nhớ kỹ, thực lực chưa đến Hóa Thần hậu kỳ, cố gắng hết sức đừng đồng thời sử dụng nhiều Linh Khí cực phẩm như vậy, bằng không thì cậu sẽ chết rất thê thảm!"
"Dạ, tiền bối, tôi cam đoan sau này sẽ không bất cẩn như thế nữa!"
"Tiền bối, luồng khí thế khủng bố suýt chút nữa phá hủy tôi kia có phải là kẻ mạnh siêu cấp ở chỗ đó không?"
Đến giờ, nhớ lại khí thế kinh khủng kia, trong lòng Diệp Viễn vẫn còn thấy sợ hãi.
Trải qua mấy ngày nay, thực lực của anh liên tục tăng lên nhiều, vẫn luôn hung hăng nghiền ép kẻ địch, khiến anh trở nên kiêu căng và ngạo mạn.
Dù anh đã không còn sợ bất kỳ võ giả nào, nhưng cảnh ngộ ngày hôm nay làm anh hiểu được, thế giới này vẫn có cao thủ.
Hơn nữa còn là loại cao thủ siêu cấp, tùy tiện tung ra khí thế đã đủ để giết anh trong chớp mắt.
"Vâng!"
"Tiền bối, chỗ đó có phải là vùng đất Hư Vô của nước Hoa Hạ không?"
Từ sau khi đi vào Thế Ngoại Đào Nguyên kia, nghe được lời nói của Tống Học Đức và của hai nữ hầu xinh đẹp, cộng thêm phỏng đoán của chính anh, Diệp Viễn cảm thấy chỗ kia rất có thể chính là vùng đất Hư Vô của nước Hoa Hạ.
Trong chớp mắt tiếng rống đầy giận dữ này xuất hiện.
Diệp Viễn cảm giác được một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp nhắm về phía trường đao khổng lồ sắp sửa rơi xuống kia.
Đồng thời, có một luồng khí thế kinh khủng và hung hãn khác cũng đang nhanh chóng tập kích anh.
Cảm nhận được luồng khí thế hùng mạnh này đánh úp tới, Diệp Viễn vô ý thức muốn đi đối kháng.
Nhưng khí thế này thật sự là quá mức mạnh mẽ, chỉ nháy mắt đã bao phủ toàn thân anh, làm cơ thể anh bị cố định tại chỗ.
Trong nháy mắt Diệp Viễn bị khống chế, những trường đao mất đi sự điều khiển của Diệp Viễn lập tức tiêu tán, chúng vô lực rơi xuống hố đen bên dưới.
Cùng lúc đó, Diệp Viễn rõ ràng cảm giác được, luồng khí thế khủng bố khống chế thân thể của anh chợt chui vào bên trong cơ thể.
Nó đang nhanh chóng tấn công đan điền của anh.
Nếu đan điền bị hủy, e rằng Diệp Viễn sẽ lập tức biến thành người tàn phế.
Diệp Viễn muốn phản kháng, nhưng hiện tại, ngoài tư tưởng vẫn chịu anh điều khiển ra, phần còn lại của thân thể không thể động đậy được.
Mắt thấy khí thế kinh khủng kia sắp phá hủy đan điền của anh, Diệp Viễn vô cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên, một cỗ khí thế còn khủng bố hơn thế bộc phát ra từ chỗ sâu trong đan điền Diệp Viễn.
Trong nháy mắt liền đánh tan luồng khí thế xâm nhập thân thể anh.
Sau khi khí thế đó bị đánh tan, cơ thể Diệp Viễn khôi phục tự do.
Lúc Diệp Viễn khôi phục tự do, anh lập tức rơi thẳng từ trên trời xuống dưới, càng ngày càng gần hố đen sâu không thấy đáy kia.
Nhưng đúng khoảnh khắc Diệp Viễn vừa mới rơi vào trong hố đen, anh và những trường đao rơi xuống trước chợt biến mất.
Ngay khi Diệp Viễn và những trường đao kia biến mất, mấy bóng người đột ngột xuất hiện hai bên hố đen khổng lồ.
"Người đâu rồi?"
Mấy người lập tức nhìn xuống bên dưới hố đen, lại phát hiện bên dưới hố đen sâu không thấy đáy này không hề có tung tích của Diệp Viễn.
Ngay cả những trường đao kia cũng biến mất sạch sẽ.
Đúng lúc đó.
Bên dưới quán bar của chị Thanh.
Một lỗ đen bỗng chốc xuất hiện, Diệp Viễn và mấy ngàn thanh trường đao rơi xuống từ bên kia lỗ đen.
"Phụt!"
Vừa rơi xuống đất, Diệp Viễn trực tiếp phun ra rất nhiều máu tươi.
Sắc mặt vô cùng uể oải, quần áo toàn thân đều ướt đẫm.
Một viên đan dược đột nhiên bay ra khỏi chiếc nhẫn không gian trong tay Diệp Viễn, chui vào miệng Diệp Viễn.
Sau khi đan dược vào cơ thể liền lập tức hóa thành một dòng khí ấm áp, trong nháy mắt lan khắp toàn thân Diệp Viễn.
Anh vội vàng khoanh chân lại, hấp thu dòng khí ấm áp kia.
Không biết bao lâu sau, Diệp Viễn chậm rãi mở mắt, sắc mặt cũng khôi phục bình thường.
Lúc này, sau cửa truyền đến tiếng của lão tiền bối.
"Nhóc, sau này đừng dùng nhiều Linh Khí cực phẩm như vậy cùng một lúc. Với năng lực hiện tại của cậu, nếu gặp phải kẻ mạnh cắt đứt liên hệ giữa cậu và những Linh Khí kia, cậu sẽ bị phản phệ đến chết!"
"Rõ!"
Diệp Viễn ngoan ngoãn gật đầu.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Diệp Viễn cũng cảm thấy vô cùng kinh hoàng.
Lần trước anh cùng lúc khống chế nhiều Linh Khí cực phẩm như vậy, anh không cảm thấy có bất kỳ lực lượng phản phệ nào.
Bởi vậy, dưới sự kích động, anh đã chơi hơi quá điên.
Muốn khống chế trường đao khổng lồ kia thử xem uy lực thế nào.
Nhưng ngay khoảnh khắc nguy cấp đó, anh lại bị luồng khí thế mạnh mẽ kia chặt đứt liên hệ với tất cả Linh Khí.
Thời điểm anh khống chế những Linh Khí cực phẩm kia, chúng tương đương với một cái mạng khác của anh.
Đột nhiên bị mạnh mẽ chặt đứt liên hệ, chẳng khác gì cắt đứt nửa cái mạng của anh.
Hơn nữa, sau đó, khí thế hùng mạnh kia tiếp tục chui vào trong thân thể anh tàn phá bừa bãi, muốn phá hủy đan điền của anh, khiến anh bị thương.
Nếu không phải thời khắc sống còn có lão tiền bối đột nhiên ra tay, mang anh đi, chỉ sợ hôm nay anh thật sự phải bỏ mạng nhỏ lại nơi đó.
"Có điều, thằng nhóc cậu cũng là quái thai. Suốt bao nhiêu năm qua, ta chưa bao giờ thấy ai có thể khống chế nhiều Linh Khí cực phẩm như vậy trong một lần".
Lúc này, phía sau cửa truyền tới tiếng tán dương của lão tiền bối.
"Hơn nữa, còn có thể phát huy ra một nửa tác dụng của những Linh Khí cực phẩm kia trong thời gian rất ngắn!"
Được lão tiền bối khen ngợi, Diệp Viễn thấy hơi ngượng ngùng.
Mặc dù trên mặt ngại ngùng, nhưng anh vẫn cứng miệng nói.
"Có thể là do thiên phú đấy!"
"Bảo thằng nhóc cậu béo, cậu còn phình ra. Nhớ kỹ, thực lực chưa đến Hóa Thần hậu kỳ, cố gắng hết sức đừng đồng thời sử dụng nhiều Linh Khí cực phẩm như vậy, bằng không thì cậu sẽ chết rất thê thảm!"
"Dạ, tiền bối, tôi cam đoan sau này sẽ không bất cẩn như thế nữa!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!