"Không phải!"
Nhưng lão tiền bối ở sau cửa lại trực tiếp phủ nhận.
"Không phải vùng đất Hư Vô của nước Hoa Hạ? Sao có thể!", Diệp Viễn khiếp sợ đáp lại.
Tất cả những gì anh chứng kiến lúc trước khiến anh cảm thấy chỗ kia hẳn là vùng đất Hư Vô của nước Hoa Hạ.
"Nơi đó hẳn là cửa vào của một môn phái tu hành hùng mạnh!", lão tiền bối thản nhiên nói.
"Đồng thời hẳn là một môn phái truyền thừa từ thời kỳ cổ đại, bằng không thì nơi đó sẽ không tồn tại trận pháp ngay cả ta cũng nhìn không thấu!"
"Đến cả ngài cũng nhìn không thấu trận pháp kia?", Diệp Viễn lại càng khiếp sợ.
Lão tiền bối này là một quái vật già đã sống mấy ngàn năm, nhưng thậm chí lão ta cũng không nhìn thấu phía sau trận pháp kia đến tột cùng là nơi nào.
"Tiền bối, ngài có phải là đối thủ của những người kia không?", Diệp Viễn lại hỏi.
Hiện tại anh gây ra chuyện lớn như vậy ở đó, nếu những người kia truy tìm ra, rất dễ tìm được đến anh.
Đến lúc đó, nếu lão tiền bối này không phải là đối thủ của những người kia, vậy chẳng phải anh sẽ ngỏm củ tỏi sao.
"Những người kia đều chỉ là chút rác rưởi mà thôi, một ý niệm trong đầu ta là có thể tiêu diệt hết bọn họ!", giọng nói khinh thường của lão tiền bối truyền ra.
Dường như biết Diệp Viễn đang lo lắng điều gì, lão tiền bối lại nói.
"Cậu yên tâm đi, những người kia cũng giống ta, bọn họ chịu sự áp chế của sức mạnh quy tắc, không thể rời khỏi chỗ đó, cho nên cậu không cần lo lắng bọn họ sẽ chạy ra ngoài đuổi giết cậu!"
"Chẳng qua, những người kia không ra được, võ giả cảnh giới Thiên Vương lại có thể".
"Với thực lực của cậu, đám võ giả cảnh giới Thiên Vương kia cậu có thể ứng phó được, cho nên không cần lo lắng gì!"
Lần này, Diệp Viễn hoàn toàn yên tâm.
"Tiền bối, nếu chỗ đó không phải là vùng đất Hư Vô của nước Hoa Hạ, vậy vùng đất Hư Vô nước Hoa Hạ ở đâu? Người ở chỗ đó có thực lực như thế nào!"
Hai ngày nữa sẽ đến hôn lễ của Tiêu Minh, anh lo lắng đến lúc anh tàn sát nhà họ Tiêu, người của vùng đất Hư Vô nước Hoa Hạ sẽ xuất hiện.
"Tôi cũng không biết!", lão tiến bối nhàn nhạt nói.
Dường như lại cảm giác được lo lắng trong lòng Diệp Viễn, lão tiền bối mở miệng nói.
"Cậu yên tâm đi, đến lúc đó nếu có người cậu không thể đánh được, tôi sẽ ra tay giúp cậu!"
Có lời này, Diệp Viễn hoàn toàn yên tâm.
"Được rồi, tôi mệt mỏi. Cậu đi đi, cố gắng hiểu được bài học ngày hôm nay, hẳn là sẽ có trợ giúp cho cậu!"
Lão tiền bối nói xong, Diệp Viễn liền cảm thấy hai mắt tối sầm, người chợt xuất hiện ở quán bar của chị Thanh.
Vừa có mặt ở quán bar, anh liền thấy chị Thanh đi tới.
"Tiên sinh, vừa rồi có bốn người tới đây, nói là cậu bảo bọn họ tới. Tôi đã sắp xếp những người đó ở tầng hai".
"Được!"
Diệp Viễn lên tiếng, bước lên tầng hai.
Tiến vào căn phòng chị Thanh sắp xếp cho mấy người kia, đám Ngụy Lăng liền vội vàng đứng dậy.
Bọn họ vô cùng cung kính chuẩn bị quỳ xuống, hành lễ với Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn vung tay lên, ngăn cản bọn họ quỳ lạy.
"Không cần khách khí như thế, hiện tại tôi vẫn chưa được tính là môn chủ Quỷ Môn chân chính, cho nên các người cũng không cần hành lễ lớn như vậy".
"Còn nữa, hiện tại kẻ địch của Quỷ Môn vẫn chưa được tiêu diệt sạch sẽ, cho nên các người lại càng không cần gọi tôi là môn chủ. Để tránh phức tạp, sau này các người gọi tên tôi cho thuận tiện!"
Mặc dù Diệp Viễn nói như vậy, mấy người họ vẫn liên tục nói không dám.
Đại sư phụ của Ngụy Lăng càng nói: "Diệp tiên sinh, nếu ngài đã học được Thập Tam Châm của Quỷ Môn, đồng thời còn có hộp mệnh cách của Quỷ Môn, vậy ngài chính là môn chủ Quỷ Môn tương lai".
"Không có gì bàn cãi cả, Diệp tiên sinh, ngài chính là môn chủ Quỷ Môn tương lai!", Nhị sư phụ của Ngụy Lăng nói.
Mà Chu lão tam cũng cho rằng Diệp Viễn chính là môn chủ Quỷ Môn tương lai.
Thấy bọn họ đều khăng khăng, Diệp Viễn không nói thêm gì nữa.
Anh lập tức lấy ra cái hộp kia.
"Vừa rồi mấy người nói thứ này là hộp mệnh cách của Quỷ Môn, chuyện như thế nào vậy?"
Đại sư phụ của Ngụy Lăng lập tức giải thích.
Lúc này Diệp Viễn mới hiểu được, thứ này dường như không phải bảo vật gì, mà là thứ Quỷ Môn dùng để chứa đựng một tia mệnh cách của các đệ tử Quỷ Môn.
Nhưng đúng lúc này, trong đầu Diệp Viễn đột nhiên truyền đến tiếng nói của vị lão tiền bối dưới tầng hầm kia.
"Nhóc, thứ này cậu chắc chắn phải giữ gìn thật kỹ, tuyệt đối đừng để nó rơi vào trong tay người ngoài, đặc biệt là những kẻ dị giáo!"
Lời nói của lão tiền bối khiến Diệp Viễn dâng lên tò mò.
"Tiền bối, thứ này có tác dụng gì vậy?"
"Có nhiều tác dụng lắm. Thứ này không chỉ là chìa khoá của đại trận phân môn các nơi của Quỷ Môn, mà sau này, nó sẽ cứu cậu một mạng, giống như bình ngọc kia trong tay cậu!"
"Ngoài ra, thứ này còn liên quan đến toàn bộ..."
Nói đến đây, lão tiền bối đột nhiên phát hiện mình nói hơi nhiều, nên không nói thêm nữa.
"Cho nên, thứ này cậu tuyệt đối phải giữ thật tốt!"
Nghe vậy, Diệp Viễn giật mình, thứ này mà cũng có thể cứu anh một mạng.
Đồng thời lại khiến Diệp Viễn thêm tò mò, lần trước lão tiền bối này cũng nói tương lai hình như anh có kiếp nạn gì đó, nhưng rốt cuộc nó là kiếp nạn gì chứ.
"Tiền bối, ngài nói cho tôi đi, kiếp nạn này của tôi rốt cuộc là gì vậy, với cả nó sẽ xảy ra từ lúc nào?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ!"
Lão tiền bối bỏ lại một câu thiên cơ không thể tiết lộ, liền hoàn toàn im lặng.
"Không phải!"
Nhưng lão tiền bối ở sau cửa lại trực tiếp phủ nhận.
"Không phải vùng đất Hư Vô của nước Hoa Hạ? Sao có thể!", Diệp Viễn khiếp sợ đáp lại.
Tất cả những gì anh chứng kiến lúc trước khiến anh cảm thấy chỗ kia hẳn là vùng đất Hư Vô của nước Hoa Hạ.
"Nơi đó hẳn là cửa vào của một môn phái tu hành hùng mạnh!", lão tiền bối thản nhiên nói.
"Đồng thời hẳn là một môn phái truyền thừa từ thời kỳ cổ đại, bằng không thì nơi đó sẽ không tồn tại trận pháp ngay cả ta cũng nhìn không thấu!"
"Đến cả ngài cũng nhìn không thấu trận pháp kia?", Diệp Viễn lại càng khiếp sợ.
Lão tiền bối này là một quái vật già đã sống mấy ngàn năm, nhưng thậm chí lão ta cũng không nhìn thấu phía sau trận pháp kia đến tột cùng là nơi nào.
"Tiền bối, ngài có phải là đối thủ của những người kia không?", Diệp Viễn lại hỏi.
Hiện tại anh gây ra chuyện lớn như vậy ở đó, nếu những người kia truy tìm ra, rất dễ tìm được đến anh.
Đến lúc đó, nếu lão tiền bối này không phải là đối thủ của những người kia, vậy chẳng phải anh sẽ ngỏm củ tỏi sao.
"Những người kia đều chỉ là chút rác rưởi mà thôi, một ý niệm trong đầu ta là có thể tiêu diệt hết bọn họ!", giọng nói khinh thường của lão tiền bối truyền ra.
Dường như biết Diệp Viễn đang lo lắng điều gì, lão tiền bối lại nói.
"Cậu yên tâm đi, những người kia cũng giống ta, bọn họ chịu sự áp chế của sức mạnh quy tắc, không thể rời khỏi chỗ đó, cho nên cậu không cần lo lắng bọn họ sẽ chạy ra ngoài đuổi giết cậu!"
"Chẳng qua, những người kia không ra được, võ giả cảnh giới Thiên Vương lại có thể".
"Với thực lực của cậu, đám võ giả cảnh giới Thiên Vương kia cậu có thể ứng phó được, cho nên không cần lo lắng gì!"
Lần này, Diệp Viễn hoàn toàn yên tâm.
"Tiền bối, nếu chỗ đó không phải là vùng đất Hư Vô của nước Hoa Hạ, vậy vùng đất Hư Vô nước Hoa Hạ ở đâu? Người ở chỗ đó có thực lực như thế nào!"
Hai ngày nữa sẽ đến hôn lễ của Tiêu Minh, anh lo lắng đến lúc anh tàn sát nhà họ Tiêu, người của vùng đất Hư Vô nước Hoa Hạ sẽ xuất hiện.
"Tôi cũng không biết!", lão tiến bối nhàn nhạt nói.
Dường như lại cảm giác được lo lắng trong lòng Diệp Viễn, lão tiền bối mở miệng nói.
"Cậu yên tâm đi, đến lúc đó nếu có người cậu không thể đánh được, tôi sẽ ra tay giúp cậu!"
Có lời này, Diệp Viễn hoàn toàn yên tâm.
"Được rồi, tôi mệt mỏi. Cậu đi đi, cố gắng hiểu được bài học ngày hôm nay, hẳn là sẽ có trợ giúp cho cậu!"
Lão tiền bối nói xong, Diệp Viễn liền cảm thấy hai mắt tối sầm, người chợt xuất hiện ở quán bar của chị Thanh.
Vừa có mặt ở quán bar, anh liền thấy chị Thanh đi tới.
"Tiên sinh, vừa rồi có bốn người tới đây, nói là cậu bảo bọn họ tới. Tôi đã sắp xếp những người đó ở tầng hai".
"Được!"
Diệp Viễn lên tiếng, bước lên tầng hai.
Tiến vào căn phòng chị Thanh sắp xếp cho mấy người kia, đám Ngụy Lăng liền vội vàng đứng dậy.
Bọn họ vô cùng cung kính chuẩn bị quỳ xuống, hành lễ với Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn vung tay lên, ngăn cản bọn họ quỳ lạy.
"Không cần khách khí như thế, hiện tại tôi vẫn chưa được tính là môn chủ Quỷ Môn chân chính, cho nên các người cũng không cần hành lễ lớn như vậy".
"Còn nữa, hiện tại kẻ địch của Quỷ Môn vẫn chưa được tiêu diệt sạch sẽ, cho nên các người lại càng không cần gọi tôi là môn chủ. Để tránh phức tạp, sau này các người gọi tên tôi cho thuận tiện!"
Mặc dù Diệp Viễn nói như vậy, mấy người họ vẫn liên tục nói không dám.
Đại sư phụ của Ngụy Lăng càng nói: "Diệp tiên sinh, nếu ngài đã học được Thập Tam Châm của Quỷ Môn, đồng thời còn có hộp mệnh cách của Quỷ Môn, vậy ngài chính là môn chủ Quỷ Môn tương lai".
"Không có gì bàn cãi cả, Diệp tiên sinh, ngài chính là môn chủ Quỷ Môn tương lai!", Nhị sư phụ của Ngụy Lăng nói.
Mà Chu lão tam cũng cho rằng Diệp Viễn chính là môn chủ Quỷ Môn tương lai.
Thấy bọn họ đều khăng khăng, Diệp Viễn không nói thêm gì nữa.
Anh lập tức lấy ra cái hộp kia.
"Vừa rồi mấy người nói thứ này là hộp mệnh cách của Quỷ Môn, chuyện như thế nào vậy?"
Đại sư phụ của Ngụy Lăng lập tức giải thích.
Lúc này Diệp Viễn mới hiểu được, thứ này dường như không phải bảo vật gì, mà là thứ Quỷ Môn dùng để chứa đựng một tia mệnh cách của các đệ tử Quỷ Môn.
Nhưng đúng lúc này, trong đầu Diệp Viễn đột nhiên truyền đến tiếng nói của vị lão tiền bối dưới tầng hầm kia.
"Nhóc, thứ này cậu chắc chắn phải giữ gìn thật kỹ, tuyệt đối đừng để nó rơi vào trong tay người ngoài, đặc biệt là những kẻ dị giáo!"
Lời nói của lão tiền bối khiến Diệp Viễn dâng lên tò mò.
"Tiền bối, thứ này có tác dụng gì vậy?"
"Có nhiều tác dụng lắm. Thứ này không chỉ là chìa khoá của đại trận phân môn các nơi của Quỷ Môn, mà sau này, nó sẽ cứu cậu một mạng, giống như bình ngọc kia trong tay cậu!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!