Đồng thời mạnh mẽ bắt Tô Yên Nhiên, bởi vậy Diệp Diệt Tiêu mới ghi hận nhà họ Tiêu.
Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy chuyện này không phải nguyên nhân chính.
Diệp Diệt Tiêu mạnh như vậy, muốn mang Tô Yên Nhiên đi là chuyện rất đơn giản, hoàn toàn không đáng để ra tay diệt toàn bộ nhà họ Tiêu.
Vậy nên chuyện này tuyệt đối không phải nguyên nhân chân chính khiến Diệp Diệt Tiêu muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu.
Đối mặt với vấn đề của Diệp Viễn, Tiêu Kình cũng ngẩn ngơ.
Kỳ thực đến tận bây giờ, ông ta vẫn không rõ, vì sao Diệp Diệt Tiêu này muốn giết hết nhà họ Tiêu bọn họ.
Cả đám người nhà họ Tiêu đều mơ màng hồ đồ, trong số bọn họ, ngoại trừ Tiêu Thiến Thiến có thù oán với Diệp Diệt Tiêu ra, những người khác thậm chí còn chưa từng gặp qua Diệp Viễn.
Sao lại có khả năng kết thù với Diệp Viễn chứ.
"Vì sao?", Tiêu Kình không hiểu.
Nhưng Diệp Viễn không trả lời vấn đề này, mà quay đầu nhìn về nơi xa.
Đúng lúc này, một chiếc xe dần di chuyển lại gần.
Nó nhanh chóng dừng lại bên ngoài quảng trường.
Ba người bước xuống khỏi xe ô tô, chính là Vũ Đông Thanh, Tiêu Vi Vi và Vũ Thiên.
Mà trong tay Vũ Đông Thanh còn xách theo một người.
Chính là Tiêu Kỳ Mặc nhà họ Tiêu.
"Tiêu Vi Vi? Vũ Đông Thanh?"
Khi người nhà họ Tiêu và người của ba gia tộc lớn khác trông thấy hai người này, ai nấy đều giật mình.
Bọn họ đương nhiên quen biết hai người.
Năm đó, ông nội Diệp Viễn bị giết, anh chạy ra khỏi Thủ đô, bố mẹ anh bị đánh gãy hai chân, nhốt vào địa lao của nhà họ Tiêu.
Vì để củng cố địa vị phe này của bọn họ, bọn họ tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ người thuộc phe của bố mẹ Diệp Viễn.
Về sau, Tiêu Vi Vi đột nhiên quay về Thủ đô, bọn họ còn phái người đuổi giết Tiêu Vi Vi, đáng tiếc cuối cùng lại làm Tiêu Vi Vi chạy mất.
Về phần Vũ Đông Thanh, bọn họ cũng từng muốn tiêu diệt Vũ Đông Thanh, nhưng bởi vì nguyên nhân từ phía gia tộc Hiên Viên, bọn họ không thể ra tay.
Hơn nữa, Vũ Đông Thanh chỉ là một người có thực lực yếu kém, hoàn toàn không gây nên được sóng gió lớn gì, nên cuối cùng họ không tiếp tục gây sự với Vũ Đông Thanh.
Thật chẳng thể ngờ, hôm nay hai người này lại kết bạn mà đến.
Ngay lúc tất cả mọi người đang ngây ra, Vũ Thiên đột nhiên vô cùng hưng phấn chạy về phía Diệp Viễn.
"Anh trai! Anh thật là lợi hại!"
Vừa rồi, mấy người Vũ Thiên vẫn luôn đứng xa xa nhìn, bọn họ đều thấy được bản lĩnh như thần tiên của Diệp Viễn hồi nãy.
Vũ Thiên thoáng chốc đã chạy đến, hơi thở lạnh lẽo vô cùng của Diệp Viễn lập tức biến mất.
Chỉ còn lại vô tận cưng chiều và ấm áp.
Tiêu Kình đứng tại nơi đó, nghe thấy Vũ Thiên gọi Diệp Viễn là anh trai.
Tiêu Kình dường như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
"Cậu... Cậu... Cậu là Tiêu Thiên Phong?"
Thật ra, lúc mà Tiêu Vi Vi và Vũ Đông Thanh cùng nhau đi tới, Tiêu Kình đã nghĩ đến kết quả này.
Nhưng ông ta vẫn chưa tin được, đồ rác rưởi năm đó bị bọn họ phế đi, chật vật chạy khỏi Thủ đô giờ đã trưởng thành đến cảnh giới như hiện tại.
Theo suy nghĩ của bọn họ, sau khi tên rác rưởi Tiêu Thiên Phong bị bọn họ phế bỏ và chạy ra khỏi Thủ đô, anh ta vốn sẽ sống không được bao lâu.
Chẳng thể ngờ được, chuyện mà ông ta không muốn tin tưởng nhất lại trở thành sự thật.
Diệp Viễn chính là Tiêu Thiên Phong, là thằng rác rưởi bị họ phế đi, rồi chạy thoát khỏi Thủ đô.
Đồng thời mạnh mẽ bắt Tô Yên Nhiên, bởi vậy Diệp Diệt Tiêu mới ghi hận nhà họ Tiêu.
Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy chuyện này không phải nguyên nhân chính.
Diệp Diệt Tiêu mạnh như vậy, muốn mang Tô Yên Nhiên đi là chuyện rất đơn giản, hoàn toàn không đáng để ra tay diệt toàn bộ nhà họ Tiêu.
Vậy nên chuyện này tuyệt đối không phải nguyên nhân chân chính khiến Diệp Diệt Tiêu muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu.
Đối mặt với vấn đề của Diệp Viễn, Tiêu Kình cũng ngẩn ngơ.
Kỳ thực đến tận bây giờ, ông ta vẫn không rõ, vì sao Diệp Diệt Tiêu này muốn giết hết nhà họ Tiêu bọn họ.
Cả đám người nhà họ Tiêu đều mơ màng hồ đồ, trong số bọn họ, ngoại trừ Tiêu Thiến Thiến có thù oán với Diệp Diệt Tiêu ra, những người khác thậm chí còn chưa từng gặp qua Diệp Viễn.
Sao lại có khả năng kết thù với Diệp Viễn chứ.
"Vì sao?", Tiêu Kình không hiểu.
Nhưng Diệp Viễn không trả lời vấn đề này, mà quay đầu nhìn về nơi xa.
Đúng lúc này, một chiếc xe dần di chuyển lại gần.
Nó nhanh chóng dừng lại bên ngoài quảng trường.
Ba người bước xuống khỏi xe ô tô, chính là Vũ Đông Thanh, Tiêu Vi Vi và Vũ Thiên.
Mà trong tay Vũ Đông Thanh còn xách theo một người.
Chính là Tiêu Kỳ Mặc nhà họ Tiêu.
"Tiêu Vi Vi? Vũ Đông Thanh?"
Khi người nhà họ Tiêu và người của ba gia tộc lớn khác trông thấy hai người này, ai nấy đều giật mình.
Bọn họ đương nhiên quen biết hai người.
Năm đó, ông nội Diệp Viễn bị giết, anh chạy ra khỏi Thủ đô, bố mẹ anh bị đánh gãy hai chân, nhốt vào địa lao của nhà họ Tiêu.
Vì để củng cố địa vị phe này của bọn họ, bọn họ tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ người thuộc phe của bố mẹ Diệp Viễn.
Về sau, Tiêu Vi Vi đột nhiên quay về Thủ đô, bọn họ còn phái người đuổi giết Tiêu Vi Vi, đáng tiếc cuối cùng lại làm Tiêu Vi Vi chạy mất.
Về phần Vũ Đông Thanh, bọn họ cũng từng muốn tiêu diệt Vũ Đông Thanh, nhưng bởi vì nguyên nhân từ phía gia tộc Hiên Viên, bọn họ không thể ra tay.
Hơn nữa, Vũ Đông Thanh chỉ là một người có thực lực yếu kém, hoàn toàn không gây nên được sóng gió lớn gì, nên cuối cùng họ không tiếp tục gây sự với Vũ Đông Thanh.
Thật chẳng thể ngờ, hôm nay hai người này lại kết bạn mà đến.
Ngay lúc tất cả mọi người đang ngây ra, Vũ Thiên đột nhiên vô cùng hưng phấn chạy về phía Diệp Viễn.
"Anh trai! Anh thật là lợi hại!"
Vừa rồi, mấy người Vũ Thiên vẫn luôn đứng xa xa nhìn, bọn họ đều thấy được bản lĩnh như thần tiên của Diệp Viễn hồi nãy.
Vũ Thiên thoáng chốc đã chạy đến, hơi thở lạnh lẽo vô cùng của Diệp Viễn lập tức biến mất.
Chỉ còn lại vô tận cưng chiều và ấm áp.
Tiêu Kình đứng tại nơi đó, nghe thấy Vũ Thiên gọi Diệp Viễn là anh trai.
Tiêu Kình dường như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
"Cậu... Cậu... Cậu là Tiêu Thiên Phong?"
Thật ra, lúc mà Tiêu Vi Vi và Vũ Đông Thanh cùng nhau đi tới, Tiêu Kình đã nghĩ đến kết quả này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!