Chỉ thấy những người này tiện tay vung lên, mấy luồng kiếm khí mạnh mẽ lập tức bị đánh tan.
Diệp Viễn thấy thế, hai mắt khẽ híp lại, sát ý trên người bỗng càng bùng nổ.
"Lão tổ, cứu mạng! Lão tổ, cứu mạng!"
Đám người nhà họ Tiêu đã hoàn toàn tuyệt vọng trông thấy mấy lão già này, liền như thể bắt được rơm rạ cứu mạng.
Từng người lăn lộn, té ngã chạy đến sau lưng bọn họ.
Mấy lão già quay đầu nhìn đám người trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn Tiêu Kình và Tiêu Thiên Minh xa xa, cùng với thi thể đầy đất.
Bọn họ khẽ thở dài, lắc đầu.
Sau đó, mấy người này mới quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn sát ý đầy người ở phía xa.
Lão già dẫn đầu khẽ mỉm cười nói với Diệp Viễn.
"Thiên Phong, cậu đừng căng thẳng, tôi là lão tổ nhà họ Tiêu, tôi tên là Tiêu Cổ, xem như Thái tổ của cậu!"
"Tôi thật sự không biết rõ tình hình chuyện năm đó của bố mẹ và ông nội cậu, đến tận gần đây tôi mới biết được chuyện này!"
"Mà ngay sau khi tôi biết được toàn bộ câu chuyện, tôi lập tức tìm kiếm kẻ cầm đầu giấu giếm chúng tôi làm ra loại chuyện tàn hại người cùng tộc năm đó - Tiêu Tần".
"Hiện tại kẻ cầm đầu kia đã bị chúng tôi bắt lại, đánh vào địa lao!"
"Về phần những người này, mặc dù bọn họ cũng làm chuyện sai lầm, vốn nên lấy cái chết tạ tội, nhưng cậu đã giết nhiều người như vậy rồi, cũng đủ để trừng trị nghiệp chướng mà bọn họ phạm phải!"
"Còn nữa, bọn họ đều là người của nhà họ Tiêu chúng ta, chẳng lẽ cậu thật sự muốn nhà họ Tiêu chúng ta hoàn toàn không người nối dõi sao?"
"Vả lại, bản thân cậu cũng là người nhà họ Tiêu, trong thân thể cũng chảy máu của nhà họ Tiêu, không lẽ cậu cũng muốn học bọn họ, làm ra loại chuyện anh em giết hại lẫn nhau, để toàn bộ lũ tôi tớ chế nhạo sao?"
"Cậu cũng yên tâm, chỉ cần cậu tha cho những người khác, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu làm chủ, giúp cậu xử lý Tiêu Kình và kẻ cầm đầu Tiêu Thanh kia!"
"Mặt khác, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ giao toàn bộ nhà họ Tiêu cho cậu, để cậu trở thành chủ nhân của nhà họ Tiêu".
"Còn nữa, thánh địa nhà họ Tiêu cũng sẽ bồi dưỡng cậu như đệ tử nòng cốt nhất!"
"Tôi tin tưởng, không bao lâu sai, lấy thiên phú của cậu, cậu sẽ có thể trở thành người vô địch thiên hạ!"
Nghe thấy lời ấy, Diệp Viễn lại điên cuồng cười ra tiếng: "Ha ha, năm đó bố mẹ tôi bị phế, ông nội của tôi bị giết, tất cả người trong gia tộc chúng tôi đều bị giết hại hầu như không còn lại ai cả, vì sao mấy người lại không xuất hiện, không ngăn cản hành vi của bọn họ, làm sao không đứng ra chủ trì công đạo đi?"
"Bây giờ mấy người nhìn thấy tôi có thực lực, Tiêu Thiên Minh - người được mấy người gọi là đệ tử thiên tài được mấy người bồi dưỡng chém xuống bụi bặm, lại chẳng biết xấu hổ đứng ra, dõng dạc nói như thế!"
"Còn muốn bảo tôi làm con rối gỗ của mấy người, giành lợi ích cho mấy người, ha ha, mấy người tính toán như thế đúng là hay thật!"
"Mấy người nên nhớ kỹ, bắt đầu từ năm đó đám người bọn họ phế bỏ bố mẹ tôi, giết ông nội của tôi, tôi cũng đã không còn là người của nhà họ Tiêu nữa rồi!"
"Cho nên, mẹ nó đừng gán cái mác gì cho tôi cả, hôm nay cho dù ông trời có đến đây, tất cả mọi người ở đây đều sẽ phải chết!"
Diệp Viễn vừa mới nói xong, trường kiếm trong tay vung lên, đầu của Tiêu Kình liền bay thẳng lên trời.
"Ông ta chính là người đầu tiên!"
Thấy thế, Tiêu Cổ khẽ chau mày.
Ông ta nghĩ rằng những lợi ích mà cho Diệp Viễn đã đủ mê người, nếu là người bình thường nghe được điều kiện của ông ta, tuyệt đối sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Nhưng ông ta không nghĩ đến, thế mà Diệp Viễn lại vẫn không biết điều như vậy.
Thật ra cho dù do ông ta nhìn thấy thiên phú của Diệp Viễn không tệ, nhưng dòng dõi bên Tiêu Thiên Minh mới là con cháu của ông ta.
Đối với chuyện xảy ra với bố mẹ Diệp Viễn năm đó, ông ta cũng biết rất rõ ràng, thật ra chuyện đó vốn là ông ta sai Tiêu Kình làm.
Chỉ thấy những người này tiện tay vung lên, mấy luồng kiếm khí mạnh mẽ lập tức bị đánh tan.
Diệp Viễn thấy thế, hai mắt khẽ híp lại, sát ý trên người bỗng càng bùng nổ.
"Lão tổ, cứu mạng! Lão tổ, cứu mạng!"
Đám người nhà họ Tiêu đã hoàn toàn tuyệt vọng trông thấy mấy lão già này, liền như thể bắt được rơm rạ cứu mạng.
Từng người lăn lộn, té ngã chạy đến sau lưng bọn họ.
Mấy lão già quay đầu nhìn đám người trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn Tiêu Kình và Tiêu Thiên Minh xa xa, cùng với thi thể đầy đất.
Bọn họ khẽ thở dài, lắc đầu.
Sau đó, mấy người này mới quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn sát ý đầy người ở phía xa.
Lão già dẫn đầu khẽ mỉm cười nói với Diệp Viễn.
"Thiên Phong, cậu đừng căng thẳng, tôi là lão tổ nhà họ Tiêu, tôi tên là Tiêu Cổ, xem như Thái tổ của cậu!"
"Tôi thật sự không biết rõ tình hình chuyện năm đó của bố mẹ và ông nội cậu, đến tận gần đây tôi mới biết được chuyện này!"
"Mà ngay sau khi tôi biết được toàn bộ câu chuyện, tôi lập tức tìm kiếm kẻ cầm đầu giấu giếm chúng tôi làm ra loại chuyện tàn hại người cùng tộc năm đó - Tiêu Tần".
"Hiện tại kẻ cầm đầu kia đã bị chúng tôi bắt lại, đánh vào địa lao!"
"Về phần những người này, mặc dù bọn họ cũng làm chuyện sai lầm, vốn nên lấy cái chết tạ tội, nhưng cậu đã giết nhiều người như vậy rồi, cũng đủ để trừng trị nghiệp chướng mà bọn họ phạm phải!"
"Còn nữa, bọn họ đều là người của nhà họ Tiêu chúng ta, chẳng lẽ cậu thật sự muốn nhà họ Tiêu chúng ta hoàn toàn không người nối dõi sao?"
"Vả lại, bản thân cậu cũng là người nhà họ Tiêu, trong thân thể cũng chảy máu của nhà họ Tiêu, không lẽ cậu cũng muốn học bọn họ, làm ra loại chuyện anh em giết hại lẫn nhau, để toàn bộ lũ tôi tớ chế nhạo sao?"
"Cậu cũng yên tâm, chỉ cần cậu tha cho những người khác, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu làm chủ, giúp cậu xử lý Tiêu Kình và kẻ cầm đầu Tiêu Thanh kia!"
"Mặt khác, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ giao toàn bộ nhà họ Tiêu cho cậu, để cậu trở thành chủ nhân của nhà họ Tiêu".
"Còn nữa, thánh địa nhà họ Tiêu cũng sẽ bồi dưỡng cậu như đệ tử nòng cốt nhất!"
"Tôi tin tưởng, không bao lâu sai, lấy thiên phú của cậu, cậu sẽ có thể trở thành người vô địch thiên hạ!"
Nghe thấy lời ấy, Diệp Viễn lại điên cuồng cười ra tiếng: "Ha ha, năm đó bố mẹ tôi bị phế, ông nội của tôi bị giết, tất cả người trong gia tộc chúng tôi đều bị giết hại hầu như không còn lại ai cả, vì sao mấy người lại không xuất hiện, không ngăn cản hành vi của bọn họ, làm sao không đứng ra chủ trì công đạo đi?"
"Bây giờ mấy người nhìn thấy tôi có thực lực, Tiêu Thiên Minh - người được mấy người gọi là đệ tử thiên tài được mấy người bồi dưỡng chém xuống bụi bặm, lại chẳng biết xấu hổ đứng ra, dõng dạc nói như thế!"
"Còn muốn bảo tôi làm con rối gỗ của mấy người, giành lợi ích cho mấy người, ha ha, mấy người tính toán như thế đúng là hay thật!"
"Mấy người nên nhớ kỹ, bắt đầu từ năm đó đám người bọn họ phế bỏ bố mẹ tôi, giết ông nội của tôi, tôi cũng đã không còn là người của nhà họ Tiêu nữa rồi!"
"Cho nên, mẹ nó đừng gán cái mác gì cho tôi cả, hôm nay cho dù ông trời có đến đây, tất cả mọi người ở đây đều sẽ phải chết!"
Diệp Viễn vừa mới nói xong, trường kiếm trong tay vung lên, đầu của Tiêu Kình liền bay thẳng lên trời.
"Ông ta chính là người đầu tiên!"
Thấy thế, Tiêu Cổ khẽ chau mày.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!