Tất nhiên sẽ không có Hoa Hạ thái bình thịnh thế, không có cuộc sống bình an, hạnh phúc, vô tư lự như bây giờ.
Đối với những người ấy, Diệp Viễn đương nhiên sẽ cố gắng cống hiến một phần sức mọn của mình.
“Được!”
Tô Lâm biết Diệp Viễn là thần y, ông ấy đoán nhất định Diệp Viễn vừa mới cho vào rượu thứ gì đó có có lợi cho cơ thể.
“Vậy hôm nay chúng ta uống rượu ngon khác!”
Rồi Diệp Viễn nói với Tô Yên Nhiên.
“Yên Nhiên, em đi ra ngoài mua rượu với anh!”
Tô Yên Nhiên đang định lên tiếng thì người nhà họ Tô dọn dẹp bàn ăn xong đang không biết làm gì nữa lập tức phi như bay ra hỏi nhà.
Diệp Viễn thấy thế cũng không nói gì nữa.
Anh với Tô Yên Nhiên đi vào phòng khách và ngồi xuống ghế sô pha.
Lần này, Tô Yên Nhiên cũng chủ động kéo Tô Lâm ngồi xuống.
“Diệp Viễn, anh thử cốc trà này đi, là trà này ông em giữ kỹ lắm đấy, em chưa từng thấy ông đem ra tiếp khách bao giờ đâu, anh là người đầu tiên được nếm thử đấy!”
Diệp Viễn gật đầu, anh ngửi hương trà một cách cẩn thận, cảm nhận được hương thơm thấm ruột gan chui vào lỗ mũi.
Rồi anh nhấm nháp cốc trà, nhưng ngay sau đó lại cau mày.
“Sao thế?”
Thấy Diệp Viễn cau mày, Tô Yên Nhiên khó hiểu.
Tô Lâm ngồi bên cạnh thấp thỏm nhìn Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn không trả lời, anh uống một ngụm trà, chân mày nhíu chặt hơn.
“Ông à, trà này ông mua ở đâu thế?”
Tô Lâm trả lời ngay lập tức: “Lá trà này là một người bạn cũ ở thủ đô đưa cho ông, sao thế, trà có vấn đề gì à?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng là có vấn đề! Hơn nữa còn là vấn đề rất nghiêm trọng!”
Diệp Viễn nói làm Tô Lâm giật mình.
Tô Yên Nhiên khó hiểu hơn.
“Diệp Viễn, rốt cuộc trà có vấn đề gì?”
“Nói sao nhỉ, lá trà không có vấn đề gì, nhưng trong trà lại bị bỏ thêm một độc dược cực kỳ hiếm, không dễ dàng bị phát hiện!”
“Cái gì!”
Tô Lâm kinh hãi.
Tô Yên Nhiên cũng bày ra vẻ mặt không dám tin.
“Ông à, ông pha trà uống bao giờ chưa?”, Diệp Viễn hỏi tiếp.
Tô Lâm đáp: “Uống mấy lần rồi, nhưng bởi vì trà quá ngon, hơn nữa lá trà cực kỳ quý giá, nên ông không nỡ uống”.
“Diệp Viễn, vậy anh mau nhìn xem có phải ông em trúng độc rồi không!”
Tô Yên Nhiên lo lắng nói với Diệp Viễn.
"Yên tâm đi, cơ thể của ông cụ không có bị chất độc trong trà này ăn mòn", Diệp Viễn trả lời.
Kể từ khi anh cứu Tô Lâm lần trước, đã không còn loại độc nào có thể xâm nhập vào cơ thể Tô Lâm nữa.
Vì vậy, ông ấy đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi chất độc trong trà này.
"Vậy là tốt rồi!"
Tô Yên Nhiên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Diệp Viễn lại hỏi Tô Lâm.
"Ông à, ông có thù oán gì với người tặng lá trà này cho ông không?"
Tô Lâm vội vàng lắc đầu nói: "Không có, ông và ông ấy cũng được coi là bạn cũ lâu năm, cũng không có bất kỳ thù oán gì".
Tất nhiên sẽ không có Hoa Hạ thái bình thịnh thế, không có cuộc sống bình an, hạnh phúc, vô tư lự như bây giờ.
Đối với những người ấy, Diệp Viễn đương nhiên sẽ cố gắng cống hiến một phần sức mọn của mình.
“Được!”
Tô Lâm biết Diệp Viễn là thần y, ông ấy đoán nhất định Diệp Viễn vừa mới cho vào rượu thứ gì đó có có lợi cho cơ thể.
“Vậy hôm nay chúng ta uống rượu ngon khác!”
Rồi Diệp Viễn nói với Tô Yên Nhiên.
“Yên Nhiên, em đi ra ngoài mua rượu với anh!”
Tô Yên Nhiên đang định lên tiếng thì người nhà họ Tô dọn dẹp bàn ăn xong đang không biết làm gì nữa lập tức phi như bay ra hỏi nhà.
Diệp Viễn thấy thế cũng không nói gì nữa.
Anh với Tô Yên Nhiên đi vào phòng khách và ngồi xuống ghế sô pha.
Lần này, Tô Yên Nhiên cũng chủ động kéo Tô Lâm ngồi xuống.
“Diệp Viễn, anh thử cốc trà này đi, là trà này ông em giữ kỹ lắm đấy, em chưa từng thấy ông đem ra tiếp khách bao giờ đâu, anh là người đầu tiên được nếm thử đấy!”
Diệp Viễn gật đầu, anh ngửi hương trà một cách cẩn thận, cảm nhận được hương thơm thấm ruột gan chui vào lỗ mũi.
Rồi anh nhấm nháp cốc trà, nhưng ngay sau đó lại cau mày.
“Sao thế?”
Thấy Diệp Viễn cau mày, Tô Yên Nhiên khó hiểu.
Tô Lâm ngồi bên cạnh thấp thỏm nhìn Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn không trả lời, anh uống một ngụm trà, chân mày nhíu chặt hơn.
“Ông à, trà này ông mua ở đâu thế?”
Tô Lâm trả lời ngay lập tức: “Lá trà này là một người bạn cũ ở thủ đô đưa cho ông, sao thế, trà có vấn đề gì à?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng là có vấn đề! Hơn nữa còn là vấn đề rất nghiêm trọng!”
Diệp Viễn nói làm Tô Lâm giật mình.
Tô Yên Nhiên khó hiểu hơn.
“Diệp Viễn, rốt cuộc trà có vấn đề gì?”
“Nói sao nhỉ, lá trà không có vấn đề gì, nhưng trong trà lại bị bỏ thêm một độc dược cực kỳ hiếm, không dễ dàng bị phát hiện!”
“Cái gì!”
Tô Lâm kinh hãi.
Tô Yên Nhiên cũng bày ra vẻ mặt không dám tin.
“Ông à, ông pha trà uống bao giờ chưa?”, Diệp Viễn hỏi tiếp.
Tô Lâm đáp: “Uống mấy lần rồi, nhưng bởi vì trà quá ngon, hơn nữa lá trà cực kỳ quý giá, nên ông không nỡ uống”.
“Diệp Viễn, vậy anh mau nhìn xem có phải ông em trúng độc rồi không!”
Tô Yên Nhiên lo lắng nói với Diệp Viễn.
"Yên tâm đi, cơ thể của ông cụ không có bị chất độc trong trà này ăn mòn", Diệp Viễn trả lời.
Kể từ khi anh cứu Tô Lâm lần trước, đã không còn loại độc nào có thể xâm nhập vào cơ thể Tô Lâm nữa.
Vì vậy, ông ấy đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi chất độc trong trà này.
"Vậy là tốt rồi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!