Anh lập tức kéo Niếp Niếp đến bên cạnh mình, nói nhỏ mấy câu bên tai Niếp Niếp.
Hai mắt Niếp Niếp nhanh chóng sáng lên.
Cảnh này lập tức khiến cho lão già cảm thấy hoảng hốt, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Viễn nói:
"Thằng nhóc thối, cậu đang tính làm chuyện quái gì đấy?"
"Ông già thối tha, ông dám mắng sư phụ tôi, xem cú đá đây!"
Nói xong, Niếp Niếp nổi giận đùng đùng chạy tới, nhấc chân muốn đạp vào đùi lão già.
Ông ta bị dọa sợ, vội vàng nói với Niếp Niếp: "Xin lỗi mà, tổ tông ơi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi sư phụ cháu là được chứ gì!"
Nghe thế, Niếp Niếp mới dừng chân lại.
Thấy Niếp Niếp dừng chân, lão già lập tức thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, vội vàng nói với Diệp Viễn:
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi!"
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng ông ta lại truyền âm cho Diệp Viễn:
"Thằng nhóc thối, cái tên khốn vô liêm sỉ nhà cậu, không phải tôi chỉ cướp mất bình rượu của cậu thôi sao, thế mà cậu để tổ tông này đùa giỡn tôi?"
Bị lão già truyền âm mắng, Diệp Viễn cũng không trả lời ông ta, anh lập tức quay sang nói với Niếp Niếp:
"Đồ nhi ngoan, anh thấy lão già này xin lỗi không chân thành tí nào!"
Nghe vậy, chân Niếp Niếp liền giơ lên lần nữa.
Trong nháy mắt, sắc mặt lão già trở nên đen hơn đáy nồi.
Ông ta vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tổ tông ơi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
Nói xong, ông ta lại vội vàng quay sang nói với Diệp Viễn: "Thật xin lỗi, Diệp đại sư, tôi sai rồi, tôi xin lỗi ngài!"
Đồng thời, ông ta cũng truyền âm cho Diệp Viễn: "Chàng trai, thế là được rồi chứ, nếu thật sự chọc giận tôi, chờ sau khi con nhóc này rời khỏi đây, cậu chờ xem xem tôi chỉnh đốn tên khốn nhà cậu thế nào!"
"Haha, thật ngại quá, đồ đệ của tôi, tôi sẽ không để cô bé đi", Diệp Viễn truyền âm trả lời.
"Cho nên, sau này ông mà động vào tôi, tôi sẽ bảo đồ đệ tôi xử lý ông!"
Lời này khiến cho lão già cảm thấy sững sờ, sau đó kinh hãi nói:
"Cái gì! Ý của cậu là cậu có thể chữa trị cho tổ tông này?"
Ông ta có thể nhận ra Niếp Niếp có linh thể Thiên Địa, tất nhiên cũng có thể nhìn ra, từ khi Niếp Niếp ra đời, cô bé không tu luyện theo công pháp tương ứng, qua đó khống chế tốc độ linh khí Thiên Địa đồng hóa cơ thể.
Đồng thời ông ta cũng nhìn ra, cơ thể của Niếp Niếp hẳn là đã được trải qua một vài can thiệp của cao thủ y đạo, khiến cho tốc độ linh khí Thiên Địa đồng hóa cơ thể trở nên chậm hơn một chút.
Ông ta cũng biết, Niếp Niếp sống không hết năm nay.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại nói, anh có thể giải quyết được tình huống của Niếp Niếp.
Sao ông ta có thể không khiếp sợ về chuyện này cho được.
"Muốn biết à?" Diệp Viễn cân nhắc nhìn lão già nói.
"Muốn!" Lão già vô thức trả lời.
"Muốn biết cũng được, vậy ông phải nói cho tôi biết trước, ông là ai?"
Diệp Viễn vô cùng tò mò về thân phận của lão già này.
Lão già này mạnh như thế, tất nhiên không phải là người của giới trần tục, chắc là đến từ giới tu hành.
Đồng thời, anh cũng vô cùng tò mò, thực lực của ông ta hẳn là đã đạt đến giới hạn của sức mạnh quy tắc Thiên Địa giới trần tục,
Anh lập tức kéo Niếp Niếp đến bên cạnh mình, nói nhỏ mấy câu bên tai Niếp Niếp.
Hai mắt Niếp Niếp nhanh chóng sáng lên.
Cảnh này lập tức khiến cho lão già cảm thấy hoảng hốt, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Viễn nói:
"Thằng nhóc thối, cậu đang tính làm chuyện quái gì đấy?"
"Ông già thối tha, ông dám mắng sư phụ tôi, xem cú đá đây!"
Nói xong, Niếp Niếp nổi giận đùng đùng chạy tới, nhấc chân muốn đạp vào đùi lão già.
Ông ta bị dọa sợ, vội vàng nói với Niếp Niếp: "Xin lỗi mà, tổ tông ơi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi sư phụ cháu là được chứ gì!"
Nghe thế, Niếp Niếp mới dừng chân lại.
Thấy Niếp Niếp dừng chân, lão già lập tức thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, vội vàng nói với Diệp Viễn:
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi!"
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng ông ta lại truyền âm cho Diệp Viễn:
"Thằng nhóc thối, cái tên khốn vô liêm sỉ nhà cậu, không phải tôi chỉ cướp mất bình rượu của cậu thôi sao, thế mà cậu để tổ tông này đùa giỡn tôi?"
Bị lão già truyền âm mắng, Diệp Viễn cũng không trả lời ông ta, anh lập tức quay sang nói với Niếp Niếp:
"Đồ nhi ngoan, anh thấy lão già này xin lỗi không chân thành tí nào!"
Nghe vậy, chân Niếp Niếp liền giơ lên lần nữa.
Trong nháy mắt, sắc mặt lão già trở nên đen hơn đáy nồi.
Ông ta vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tổ tông ơi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
Nói xong, ông ta lại vội vàng quay sang nói với Diệp Viễn: "Thật xin lỗi, Diệp đại sư, tôi sai rồi, tôi xin lỗi ngài!"
Đồng thời, ông ta cũng truyền âm cho Diệp Viễn: "Chàng trai, thế là được rồi chứ, nếu thật sự chọc giận tôi, chờ sau khi con nhóc này rời khỏi đây, cậu chờ xem xem tôi chỉnh đốn tên khốn nhà cậu thế nào!"
"Haha, thật ngại quá, đồ đệ của tôi, tôi sẽ không để cô bé đi", Diệp Viễn truyền âm trả lời.
"Cho nên, sau này ông mà động vào tôi, tôi sẽ bảo đồ đệ tôi xử lý ông!"
Lời này khiến cho lão già cảm thấy sững sờ, sau đó kinh hãi nói:
"Cái gì! Ý của cậu là cậu có thể chữa trị cho tổ tông này?"
Ông ta có thể nhận ra Niếp Niếp có linh thể Thiên Địa, tất nhiên cũng có thể nhìn ra, từ khi Niếp Niếp ra đời, cô bé không tu luyện theo công pháp tương ứng, qua đó khống chế tốc độ linh khí Thiên Địa đồng hóa cơ thể.
Đồng thời ông ta cũng nhìn ra, cơ thể của Niếp Niếp hẳn là đã được trải qua một vài can thiệp của cao thủ y đạo, khiến cho tốc độ linh khí Thiên Địa đồng hóa cơ thể trở nên chậm hơn một chút.
Ông ta cũng biết, Niếp Niếp sống không hết năm nay.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại nói, anh có thể giải quyết được tình huống của Niếp Niếp.
Sao ông ta có thể không khiếp sợ về chuyện này cho được.
"Muốn biết à?" Diệp Viễn cân nhắc nhìn lão già nói.
"Muốn!" Lão già vô thức trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!