Có thể nói, bây giờ điều duy nhất mà tất cả mọi người có thể cam đoan chính là đại trận bên ngoài biệt thự này.
Chỉ cần đại trận này bị phá hủy, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ lọt vào cuộc tàn sát vô tình của đám người xâm nhập.
Mặc dù đại trận đã được Thôi Nhai Tử cùng mấy cường giả của vùng đất Hư Vô gia cố.
Nhưng sau khi trải qua vô số lần phá hủy của đám người xâm nhập, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Giờ phút này, ở tầng cao nhất của biệt thự, Thôi Nhai Tử và mấy cái cường giả của vùng đất Hư Vô đang ngồi xếp bằng dưới đất, tranh đoạt từng giây để khôi phục thương thế.
Bọn họ đều biết rõ ràng, không còn nhiều thời gian dành cho bọn họ nữa.
Hai ngày qua, những kẻ xâm lấn kia mặc dù vẫn không tiếp tục đến phá trận, nhưng bọn họ đều biết rõ.
Chắc hẳn những kẻ xâm lấn này đang tổ chức tấn công một lần, để tất cả bọn họ căn bản không có cách nào chống cự.
Bởi vậy, bọn họ cần nhanh chóng khôi phục lại thương thế trước khi những kẻ xâm lấn kia đến tấn công.
Trên gác mái, đám người Thôi Nhai Tử đang cấp tốc khôi phục thương thế.
Dưới tầng, mấy người Lâm Vãn Tình Phùng Tiêu Tiêu cũng đang điên cuồng tu luyện.
Từ lần trước Diệp Viễn bị người đàn ông trẻ tuổi kia cắt thành hai nửa, rơi xuống vực sâu kia.
Bởi vì thực lực yếu đuối nên bọn họ không có cách nào trợ giúp Diệp Viễn, cũng không thể đi xuống vực sâu tìm Diệp Viễn.
Điều này khiến trong mọi người cảm thấy tổn thương, đồng thời cũng đều bị một loại cảm giác bất lực đè nén.
Lại cộng thêm mấy ngày nay, bọn họ gặp vô số đợt tấn công, mà bọn họ vẫn không có cách nào ra tay hỗ trợ, thậm chí còn cần người khác bảo vệ.
Điều này khiến trong lòng mọi người càng thêm khó chịu.
Mà mấy ngày nay, bọn họ cũng hoàn toàn hóa cảm giác bi thương, bất lực vì vì mất đi Diệp Viễn thành nghị lực tu luyện.
Ngay lúc tất cả mọi người đang khẩn trương tu luyện.
"Ầm!" một tiếng.
Cửa phòng của mấy người đột nhiên bị đẩy ra.
Tuyết giơ điện thoại lên, trên mặt tràn đầy vẻ kích động vọt vào.
"Sao vậy?", đám người Lâm Vãn Tình đều hoảng hốt.
Bởi vì bọn họ cho rằng là những kẻ xâm lấn kia tấn công vào.
"Mọi người nhìn này..."
Giờ phút này Tuyết kích động đến mức căn bản không nói ra lời, đôi tay run rẩy, điên cuồng chỉ vào cảnh tượng trên điện thoại.
Nước mắt cũng điên cuồng tuôn ra từ trong hai mắt.
Đám người Lâm Vãn Tình đều vô ý thức nhìn về phía điện thoại của Tuyết.
Chỉ thấy trên điện thoại, một bóng người chân đạp phi kiếm, tắm rửa trong biển sét, giống như một vị thần phá không lao ra từ dưới vực sâu kia.
Mặc dù video này rất mơ hồ, cũng không thể thấy khuôn mặt cụ thể của người đang đạp chân lên phi kiếm, tắm mình trong biển sét kia.
Nhưng khi đám người Lâm Vãn Tình thấy cảnh này, nước mắt của mọi người đều điên cuồng tuôn rơi.
Ngay lúc tất cả mọi người đều đang kích động bởi vì Diệp Viễn còn chưa chết.
"Ầm!"
Đột nhiên, toàn bộ biệt thự bỗng rung động.
Có thể nói, bây giờ điều duy nhất mà tất cả mọi người có thể cam đoan chính là đại trận bên ngoài biệt thự này.
Chỉ cần đại trận này bị phá hủy, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ lọt vào cuộc tàn sát vô tình của đám người xâm nhập.
Mặc dù đại trận đã được Thôi Nhai Tử cùng mấy cường giả của vùng đất Hư Vô gia cố.
Nhưng sau khi trải qua vô số lần phá hủy của đám người xâm nhập, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Giờ phút này, ở tầng cao nhất của biệt thự, Thôi Nhai Tử và mấy cái cường giả của vùng đất Hư Vô đang ngồi xếp bằng dưới đất, tranh đoạt từng giây để khôi phục thương thế.
Bọn họ đều biết rõ ràng, không còn nhiều thời gian dành cho bọn họ nữa.
Hai ngày qua, những kẻ xâm lấn kia mặc dù vẫn không tiếp tục đến phá trận, nhưng bọn họ đều biết rõ.
Chắc hẳn những kẻ xâm lấn này đang tổ chức tấn công một lần, để tất cả bọn họ căn bản không có cách nào chống cự.
Bởi vậy, bọn họ cần nhanh chóng khôi phục lại thương thế trước khi những kẻ xâm lấn kia đến tấn công.
Trên gác mái, đám người Thôi Nhai Tử đang cấp tốc khôi phục thương thế.
Dưới tầng, mấy người Lâm Vãn Tình Phùng Tiêu Tiêu cũng đang điên cuồng tu luyện.
Từ lần trước Diệp Viễn bị người đàn ông trẻ tuổi kia cắt thành hai nửa, rơi xuống vực sâu kia.
Bởi vì thực lực yếu đuối nên bọn họ không có cách nào trợ giúp Diệp Viễn, cũng không thể đi xuống vực sâu tìm Diệp Viễn.
Điều này khiến trong mọi người cảm thấy tổn thương, đồng thời cũng đều bị một loại cảm giác bất lực đè nén.
Lại cộng thêm mấy ngày nay, bọn họ gặp vô số đợt tấn công, mà bọn họ vẫn không có cách nào ra tay hỗ trợ, thậm chí còn cần người khác bảo vệ.
Điều này khiến trong lòng mọi người càng thêm khó chịu.
Mà mấy ngày nay, bọn họ cũng hoàn toàn hóa cảm giác bi thương, bất lực vì vì mất đi Diệp Viễn thành nghị lực tu luyện.
Ngay lúc tất cả mọi người đang khẩn trương tu luyện.
"Ầm!" một tiếng.
Cửa phòng của mấy người đột nhiên bị đẩy ra.
Tuyết giơ điện thoại lên, trên mặt tràn đầy vẻ kích động vọt vào.
"Sao vậy?", đám người Lâm Vãn Tình đều hoảng hốt.
Bởi vì bọn họ cho rằng là những kẻ xâm lấn kia tấn công vào.
"Mọi người nhìn này..."
Giờ phút này Tuyết kích động đến mức căn bản không nói ra lời, đôi tay run rẩy, điên cuồng chỉ vào cảnh tượng trên điện thoại.
Nước mắt cũng điên cuồng tuôn ra từ trong hai mắt.
Đám người Lâm Vãn Tình đều vô ý thức nhìn về phía điện thoại của Tuyết.
Chỉ thấy trên điện thoại, một bóng người chân đạp phi kiếm, tắm rửa trong biển sét, giống như một vị thần phá không lao ra từ dưới vực sâu kia.
Mặc dù video này rất mơ hồ, cũng không thể thấy khuôn mặt cụ thể của người đang đạp chân lên phi kiếm, tắm mình trong biển sét kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!