Cho dù là Kiếm Vô Nhai, giờ phút này cũng vô cùng rung động, anh ta cũng không nghĩ tới kiếm trong tay mình lại có năng lực khủng bố như thế.
Lúc này, trường kiếm cổ xưa màu vàng lại phát ra từng tiếng vù vù lần nữa.
Sau đó giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực, vô lực rơi xuống từ giữa không trung.
Kiếm Vô Nhai thấy thế, bóng người khẽ động, tiến lên tiếp lấy trường kiếm.
Khi tay Kiếm Vô Nhai vừa mới tiếp xúc với chuôi kiếm liền có thể cảm giác được rõ ràng, toàn bộ thân kiếm đang truyền đến một ý phẫn nộ và bi thương mãnh liệt.
Mà hai người Diệp Viễn và Thôi Nhai Tử ở một bên mặc dù không tiếp xúc với trường kiếm, nhưng cũng có thể cảm giác được trên thanh trường kiếm này đang tản ra cảm xúc phẫn nộ và bi thương.
"Xem ra, đống xương trắng vừa rồi là đồng bạn với chủ nhân của thanh kiếm này!", Diệp Viễn lẩm bẩm.
"Đúng thật!", Kiếm Vô Nhai khẽ gật đầu.
Đương nhiên vừa rồi anh ta cũng đã nghĩ thông suốt một vài chuyện từ những điều mà thanh trường kiếm này đã làm.
"Mấy người nhìn kìa, phía trước là cái gì vậy?"
Lúc này, Thôi Nhai Tử lại vô cùng kinh hãi hỏi.
Diệp Viễn và Kiếm Vô Nhai vội vàng nhìn theo hướng Thôi Nhai Tử chỉ, liền nhìn thấy ở một nơi cách đó hơn ngàn mét phía trước, không biết từ khi nào đã xuất hiện một tòa cung điện to lớn màu vàng nguy nga lộng lẫy.
Mặc dù cung điện màu vàng kia rất to lớn hùng vĩ, khí thế mênh mông, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác hoang vu tĩnh mịch.
Không biết vì sao, trong nháy mắt khi Diệp Viễn nhìn thấy cung điện màu vàng đó, trong lòng anh lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác cực kì bất an.
Mà Thôi Nhai Tử và Kiếm Vô Nhai ở bên cạnh cũng có loại cảm giác này.
Ngay lúc mấy người đang ngây ra, trong cung điện màu vàng kia lại đột nhiên truyền đến những tiếng vang kỳ dị.
Giống như là tiếng chuông, lại giống như tiếng trống.
Hư hư ảo ảo, mông lung mơ hồ, căn bản là không nghe được rõ ràng.
Mà lúc này, loại cảm giác bất an trong lòng Diệp Viễn càng thêm mãnh liệt.
"Mau lui lại!"
Không kịp nghĩ thêm điều gì, Diệp Viễn quát lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau.
Chỉ là ba người bọn họ vừa mới cử động một bước, trong cung điện màu vàng kia lại truyền đến một lực hút cực lớn.
Cả người bọn họ không thể khống chế được mà nhanh chóng bay về phía cung điện.
Ba người gần như đồng thời vận chuyển công lực toàn thân, nhưng căn bản là không có cách nào chống đỡ được lực hút mạnh mẽ đó.
Trong nháy mắt, ba người đã bị lực hút kinh khủng mà cung điện màu vàng kia tản ra kéo vào trong cung điện.
"Rầm..."
"A..."
Theo ba tiếng rơi nặng nề và ba tiếng kêu thảm, ba người rơi mạnh xuống dưới đất.
Không biết qua bao lâu, Diệp Viễn mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, Diệp Viễn liền phát hiện giờ phút này anh đang ở trong một không gian xa lạ, khắp nơi trong không gian này đều bị bao phủ bởi những làn sương trắng mịt mờ.
Không phân rõ phương hướng, không thấy rõ con đường phía trước.
Cho dù là Kiếm Vô Nhai, giờ phút này cũng vô cùng rung động, anh ta cũng không nghĩ tới kiếm trong tay mình lại có năng lực khủng bố như thế.
Lúc này, trường kiếm cổ xưa màu vàng lại phát ra từng tiếng vù vù lần nữa.
Sau đó giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực, vô lực rơi xuống từ giữa không trung.
Kiếm Vô Nhai thấy thế, bóng người khẽ động, tiến lên tiếp lấy trường kiếm.
Khi tay Kiếm Vô Nhai vừa mới tiếp xúc với chuôi kiếm liền có thể cảm giác được rõ ràng, toàn bộ thân kiếm đang truyền đến một ý phẫn nộ và bi thương mãnh liệt.
Mà hai người Diệp Viễn và Thôi Nhai Tử ở một bên mặc dù không tiếp xúc với trường kiếm, nhưng cũng có thể cảm giác được trên thanh trường kiếm này đang tản ra cảm xúc phẫn nộ và bi thương.
"Xem ra, đống xương trắng vừa rồi là đồng bạn với chủ nhân của thanh kiếm này!", Diệp Viễn lẩm bẩm.
"Đúng thật!", Kiếm Vô Nhai khẽ gật đầu.
Đương nhiên vừa rồi anh ta cũng đã nghĩ thông suốt một vài chuyện từ những điều mà thanh trường kiếm này đã làm.
"Mấy người nhìn kìa, phía trước là cái gì vậy?"
Lúc này, Thôi Nhai Tử lại vô cùng kinh hãi hỏi.
Diệp Viễn và Kiếm Vô Nhai vội vàng nhìn theo hướng Thôi Nhai Tử chỉ, liền nhìn thấy ở một nơi cách đó hơn ngàn mét phía trước, không biết từ khi nào đã xuất hiện một tòa cung điện to lớn màu vàng nguy nga lộng lẫy.
Mặc dù cung điện màu vàng kia rất to lớn hùng vĩ, khí thế mênh mông, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác hoang vu tĩnh mịch.
Không biết vì sao, trong nháy mắt khi Diệp Viễn nhìn thấy cung điện màu vàng đó, trong lòng anh lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác cực kì bất an.
Mà Thôi Nhai Tử và Kiếm Vô Nhai ở bên cạnh cũng có loại cảm giác này.
Ngay lúc mấy người đang ngây ra, trong cung điện màu vàng kia lại đột nhiên truyền đến những tiếng vang kỳ dị.
Giống như là tiếng chuông, lại giống như tiếng trống.
Hư hư ảo ảo, mông lung mơ hồ, căn bản là không nghe được rõ ràng.
Mà lúc này, loại cảm giác bất an trong lòng Diệp Viễn càng thêm mãnh liệt.
"Mau lui lại!"
Không kịp nghĩ thêm điều gì, Diệp Viễn quát lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau.
Chỉ là ba người bọn họ vừa mới cử động một bước, trong cung điện màu vàng kia lại truyền đến một lực hút cực lớn.
Cả người bọn họ không thể khống chế được mà nhanh chóng bay về phía cung điện.
Ba người gần như đồng thời vận chuyển công lực toàn thân, nhưng căn bản là không có cách nào chống đỡ được lực hút mạnh mẽ đó.
Trong nháy mắt, ba người đã bị lực hút kinh khủng mà cung điện màu vàng kia tản ra kéo vào trong cung điện.
"Rầm..."
"A..."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!