Sở dĩ Thanh Tử xin lỗi Diệp Viễn là bởi vì vừa rồi cô ta cảm nhận được sát ý mãnh liệt tỏa ra từ Diệp Viễn, anh thật sự muốn giết Dương Ngạo Tuyết và Mạnh Phàm.
Tuy cô ta không biết thân phận của Diệp Viễn, nhưng sát khí khủng khiếp tỏa ra từ trên người anh làm cho cô ta hiểu được Diệp Viễn là một cao thủ, thậm chí còn mạnh hơn cao thủ mạnh nhất của vùng đất Hư Vô bọn họ.
Hơn nữa, nếu Diệp Viễn là người mà ông nội của Dương Ngạo Tuyết tiến cử, chắc chắn anh biết rõ thân phận của nhóm Dương Ngạo Tuyết.
Nhưng dù biết được thân phận của bọn họ mà Diệp Viễn vẫn nổi sát tâm với Dương Ngạo Tuyết và Mạnh Phàm, vậy thì chứng tỏ Diệp Viễn không sợ thân phận của ông nội Dương Ngạo Tuyết.
Đối với một cao thủ như vậy, Thanh Tử nào dám tỏ ra thất lễ.
Diệp Viễn lạnh lùng liếc Thanh Tử một cái rồi nói với giọng lãnh đạm.
“Nhớ kỹ, không có lần sau, bằng không bọn họ đừng nghĩ sống sót trở về!”
Thanh Tử run bần bật khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Diệp Viễn.
Giống như bị mãnh thú thượng cổ nhìn chằm chằm, linh hồn cô ta dường như đang run rẩy.
“Vâng!”
Thanh Tử cố dằn lại cơn run rẩy, gật đầu một cách khó khăn.
Sau đó, Diệp Viễn không để ý đến Thanh Tử nữa, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Thanh Tử thở phào một hơi như trút được gánh nặng, rồi cô ta lập tức quay sang xin lỗi tiếp viên hàng không.
“Xin lỗi, bạn tôi tức giận đến mất khống chế, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi cô!”
Tiếp viên hàng không khẽ xua tay nói: “Không sao!”
Thanh Tử lại xin lỗi các hành khách ở khu ghế hạng nhất rồi mới đi khỏi đây.
Sự việc vừa diễn ra không ảnh hưởng đến việc khởi hành bình thường của máy bay, một lát sau, máy bay cất cánh, bay đến phía nam của nước Hoa Hạ.
Vài tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh ở một thành phố giáp biển ở phía nam Hoa Hạ.
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Viễn không đi chung xe do vùng đất Hư Vô sắp xếp với nhóm Dương Ngạo Tuyết.
Mà anh đi xe taxi đến bến cảng.
Sau đó lên một con tàu viễn dương tên là Công Chúa.
Du thuyền Công Chúa không chỉ cung cấp cho du khách lựa chọn ăn uống phong phú và các thiết bị giải trí hoàn thiện.
Mà còn cung cấp khoảng một trăm năm mươi lựa chọn hành trình, để du khách được hưởng thụ kỳ nghỉ khó quên kéo dài hai đến ba tuần, rất được giới nhà giàu của các quốc gia trên thế giới ưa chuộng.
Diệp Viễn không hề hứng thú với những cái đó, sau khi lên thuyền anh lập tức đi lên boong, tìm một nơi yên tĩnh và ngồi xuống.
Hai tiếng sau, du thuyền chậm rãi chạy ra khỏi bến cảng, xuất phát về hướng đại dương bao la.
Nhìn bóng dáng thành thị xa dần, rồi lại dõi mắt trông ra mặt biển mênh mông vô bờ, gió biển thổi qua, Diệp Viễn nhớ lại ngày xưa anh từng dẫn dắt các anh em ở điện Thiên Thánh gần như đã chinh phục toàn bộ hòn đảo nằm trong biển sâu.
Tiêu diệt vô số hải tặc và thế lực các nơi.
Hồi tưởng lại từng ký ức khí phách, hào hiệp thuở xưa.
Nhưng cuối cùng, tất cả các anh em đều bị phái Bát Kỳ, đoàn Hiệp Sĩ và các thế lực bao vây giết hại...
“Không biết các anh em có còn sống thật không!”
Đang lúc Diệp Viễn nhớ lại chuyện cũ.
“Các anh muốn làm gì?”
Một tiếng hét thất thanh bỗng vang lên sau lưng anh.
Mà tiếng hét này hình như hơi quen tai.
Diệp Viễn quay đầu lại, thấy được vài võ giả đang chặn một cô gái mà anh quen biết vào trong một góc.
“Chị Tần, chị yên tâm, bọn tôi sẽ không làm gì chị, chẳng qua là cậu chủ nhà bọn tôi muốn mời chị Tần đến phòng cậu ấy, mong chị Tần đừng từ chối!”, người đàn ông dẫn đầu nói với giọng lạnh nhạt.
Đúng vậy, cô gái đó chính là Tần Khuynh Thành từng bị Diệp Viễn bắn trúng rồi cứu sống lại, hơn nữa còn bị anh sàm sỡ.
“Đừng nằm mơ, tôi đã nói rồi, tôi không thích anh ta, bảo anh ta từ bỏ ý định ấy đi!”, Tần Khuynh Thành đanh giọng.
“Chị Tần, câu này chị đừng nói với bọn tôi, chị tự mình nói với cậu chủ nhà bọn tôi thì hơn!”, người đàn ông nói một cách lạnh lùng.
“Xin lỗi, chị Tần, đắc tội rồi!”
Sở dĩ Thanh Tử xin lỗi Diệp Viễn là bởi vì vừa rồi cô ta cảm nhận được sát ý mãnh liệt tỏa ra từ Diệp Viễn, anh thật sự muốn giết Dương Ngạo Tuyết và Mạnh Phàm.
Tuy cô ta không biết thân phận của Diệp Viễn, nhưng sát khí khủng khiếp tỏa ra từ trên người anh làm cho cô ta hiểu được Diệp Viễn là một cao thủ, thậm chí còn mạnh hơn cao thủ mạnh nhất của vùng đất Hư Vô bọn họ.
Hơn nữa, nếu Diệp Viễn là người mà ông nội của Dương Ngạo Tuyết tiến cử, chắc chắn anh biết rõ thân phận của nhóm Dương Ngạo Tuyết.
Nhưng dù biết được thân phận của bọn họ mà Diệp Viễn vẫn nổi sát tâm với Dương Ngạo Tuyết và Mạnh Phàm, vậy thì chứng tỏ Diệp Viễn không sợ thân phận của ông nội Dương Ngạo Tuyết.
Đối với một cao thủ như vậy, Thanh Tử nào dám tỏ ra thất lễ.
Diệp Viễn lạnh lùng liếc Thanh Tử một cái rồi nói với giọng lãnh đạm.
“Nhớ kỹ, không có lần sau, bằng không bọn họ đừng nghĩ sống sót trở về!”
Thanh Tử run bần bật khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Diệp Viễn.
Giống như bị mãnh thú thượng cổ nhìn chằm chằm, linh hồn cô ta dường như đang run rẩy.
“Vâng!”
Thanh Tử cố dằn lại cơn run rẩy, gật đầu một cách khó khăn.
Sau đó, Diệp Viễn không để ý đến Thanh Tử nữa, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Thanh Tử thở phào một hơi như trút được gánh nặng, rồi cô ta lập tức quay sang xin lỗi tiếp viên hàng không.
“Xin lỗi, bạn tôi tức giận đến mất khống chế, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi cô!”
Tiếp viên hàng không khẽ xua tay nói: “Không sao!”
Thanh Tử lại xin lỗi các hành khách ở khu ghế hạng nhất rồi mới đi khỏi đây.
Sự việc vừa diễn ra không ảnh hưởng đến việc khởi hành bình thường của máy bay, một lát sau, máy bay cất cánh, bay đến phía nam của nước Hoa Hạ.
Vài tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh ở một thành phố giáp biển ở phía nam Hoa Hạ.
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Viễn không đi chung xe do vùng đất Hư Vô sắp xếp với nhóm Dương Ngạo Tuyết.
Mà anh đi xe taxi đến bến cảng.
Sau đó lên một con tàu viễn dương tên là Công Chúa.
Du thuyền Công Chúa không chỉ cung cấp cho du khách lựa chọn ăn uống phong phú và các thiết bị giải trí hoàn thiện.
Mà còn cung cấp khoảng một trăm năm mươi lựa chọn hành trình, để du khách được hưởng thụ kỳ nghỉ khó quên kéo dài hai đến ba tuần, rất được giới nhà giàu của các quốc gia trên thế giới ưa chuộng.
Diệp Viễn không hề hứng thú với những cái đó, sau khi lên thuyền anh lập tức đi lên boong, tìm một nơi yên tĩnh và ngồi xuống.
Hai tiếng sau, du thuyền chậm rãi chạy ra khỏi bến cảng, xuất phát về hướng đại dương bao la.
Nhìn bóng dáng thành thị xa dần, rồi lại dõi mắt trông ra mặt biển mênh mông vô bờ, gió biển thổi qua, Diệp Viễn nhớ lại ngày xưa anh từng dẫn dắt các anh em ở điện Thiên Thánh gần như đã chinh phục toàn bộ hòn đảo nằm trong biển sâu.
Tiêu diệt vô số hải tặc và thế lực các nơi.
Hồi tưởng lại từng ký ức khí phách, hào hiệp thuở xưa.
Nhưng cuối cùng, tất cả các anh em đều bị phái Bát Kỳ, đoàn Hiệp Sĩ và các thế lực bao vây giết hại...
“Không biết các anh em có còn sống thật không!”
Đang lúc Diệp Viễn nhớ lại chuyện cũ.
“Các anh muốn làm gì?”
Một tiếng hét thất thanh bỗng vang lên sau lưng anh.
Mà tiếng hét này hình như hơi quen tai.
Diệp Viễn quay đầu lại, thấy được vài võ giả đang chặn một cô gái mà anh quen biết vào trong một góc.
“Chị Tần, chị yên tâm, bọn tôi sẽ không làm gì chị, chẳng qua là cậu chủ nhà bọn tôi muốn mời chị Tần đến phòng cậu ấy, mong chị Tần đừng từ chối!”, người đàn ông dẫn đầu nói với giọng lạnh nhạt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!