Chẳng mấy chốc, Thanh Tử đã rơi vào thế hạ phong.
Dần dà, những đòn tấn công của Thanh Tử đều bị vô hiệu hóa, cô ta liên tục bị những người kia áp đảo.
Khi Thanh Tử sắp bị bọn họ tóm được.
Diệp Viễn đứng bên cạnh do dự một lúc lâu.
Cuối cùng, anh vẫn quyết định ra tay giúp đỡ Thanh Tử.
Ngay lập tức, Diệp Viễn khẽ chuyển động bàn tay, champagne trong ly lập tức hóa thành những giọt nước mang theo uy phong đáng sợ, nhanh chóng tấn công sau lưng đám cường giả Hạo Thiên Môn đang bao vây Thanh Tử.
Mấy cường giả Hạo Thiên Môn kia cũng đều là cao thủ, bọn họ cảm nhận được mối nguy hiểm ở đằng sau lưng nên đã kịp thời quay đầu lại.
Những cường giả này sử dụng nội khí dựng lên những bức chắn đằng trước người.
Nhưng bọn họ đã quá coi thường sức mạnh của những giọt champagne mà Diệp Viễn tiện tay hắt ra.
“Phập phập phập…”
Mấy tiếng động nhỏ khẽ vang lên, bức chắn vốn có thể đỡ được một đòn sử dụng hết 100% công lực của cường giả Tiên Thiên Võ Đế kia như thể miếng đậu phụ bị trúng đạn, bị những giọt Champagne kia đập nát.
“Á á á...”
Theo sau đó là mấy tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Mấy tên cao thủ của Hạo Thiên Môn đều bị đánh bay về phía sau.
Diễn biến bất ngờ này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Không ai phát hiện ra ai là người ra tay.
Gã đàn ông cầm đầu quát to:
“Hừ, mẹ kiếp, tên nào dám động tới người của Hạo Thiên Môn của bố mày?”
Thế nhưng, gã đàn ông cầm đầu vừa to họng xong thì lập tức bị ngay một giọt champagne bắn trúng vào miệng.
Lực xung kích mạnh mẽ đánh bay gã đàn ông.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, gã đàn ông cầm đầu bị đập mạnh người vào boong tàu.
Gã đàn ông rơi xuống sàn tàu, há miệng, nhổ ra mấy chiếc răng rụng.
Lúc này, cả Thanh Tử và Tần Khuynh Thành đều cảm thấy khó hiểu, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh để tìm xem ai là người đã giúp đỡ bọn họ.
Thanh Tử nhanh chóng phát hiện ra Diệp Viễn đứng ở gần đó và ly champagne không trong tay anh.
Thanh Tử lập tức biết ngay chắc chắn là Diệp Viễn đã ra tay giúp đỡ bọn họ.
Cô ta đang định đi qua đó cảm ơn Diệp Viễn nhưng Diệp Viễn lại chẳng hề nhìn cô ta lấy một lần, chỉ cầm chai champagne lên, tự rót thêm cho mình một chút.
Thanh Tử thấy vậy bèn dừng lại. Đương nhiên cô ta đã nhận ra Diệp Viễn không muốn bọn họ lại chỗ anh.
Cô ta không dám tới quấy rầy Diệp Viễn, vội vàng kéo Tần Khuynh Thành rời khỏi boong tàu.
Chẳng bao lâu sau khi Tần Khuynh Thành và Thanh Tử bỏ đi, trên boong tàu lại xuất hiện mấy ông lão có thực lực còn mạnh hơn.
Mấy ông lão này quét mắt nhìn boong tàu mấy lượt nhưng vẫn không tìm ra được ai là người âm thầm ra tay.
Cuối cùng, mấy ông lão này răn dạy gã đàn ông cầm đầu kia một trận rồi cả bọn vội vàng rời khỏi boong tàu.
Sau khúc nhạc dạo ngắn này, Diệp Viễn ngồi nhàn nhã trên boong tàu, thất thần nhìn biển cả mênh mông.
Khoảng một tiếng sau, mọi người trên boong tàu lục tục rời khỏi đây, đi vào trong một sảnh tiệc ở tầng hai của du thuyền.
Chẳng mấy chốc, Thanh Tử đã rơi vào thế hạ phong.
Dần dà, những đòn tấn công của Thanh Tử đều bị vô hiệu hóa, cô ta liên tục bị những người kia áp đảo.
Khi Thanh Tử sắp bị bọn họ tóm được.
Diệp Viễn đứng bên cạnh do dự một lúc lâu.
Cuối cùng, anh vẫn quyết định ra tay giúp đỡ Thanh Tử.
Ngay lập tức, Diệp Viễn khẽ chuyển động bàn tay, champagne trong ly lập tức hóa thành những giọt nước mang theo uy phong đáng sợ, nhanh chóng tấn công sau lưng đám cường giả Hạo Thiên Môn đang bao vây Thanh Tử.
Mấy cường giả Hạo Thiên Môn kia cũng đều là cao thủ, bọn họ cảm nhận được mối nguy hiểm ở đằng sau lưng nên đã kịp thời quay đầu lại.
Những cường giả này sử dụng nội khí dựng lên những bức chắn đằng trước người.
Nhưng bọn họ đã quá coi thường sức mạnh của những giọt champagne mà Diệp Viễn tiện tay hắt ra.
“Phập phập phập…”
Mấy tiếng động nhỏ khẽ vang lên, bức chắn vốn có thể đỡ được một đòn sử dụng hết 100% công lực của cường giả Tiên Thiên Võ Đế kia như thể miếng đậu phụ bị trúng đạn, bị những giọt Champagne kia đập nát.
“Á á á...”
Theo sau đó là mấy tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Mấy tên cao thủ của Hạo Thiên Môn đều bị đánh bay về phía sau.
Diễn biến bất ngờ này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Không ai phát hiện ra ai là người ra tay.
Gã đàn ông cầm đầu quát to:
“Hừ, mẹ kiếp, tên nào dám động tới người của Hạo Thiên Môn của bố mày?”
Thế nhưng, gã đàn ông cầm đầu vừa to họng xong thì lập tức bị ngay một giọt champagne bắn trúng vào miệng.
Lực xung kích mạnh mẽ đánh bay gã đàn ông.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, gã đàn ông cầm đầu bị đập mạnh người vào boong tàu.
Gã đàn ông rơi xuống sàn tàu, há miệng, nhổ ra mấy chiếc răng rụng.
Lúc này, cả Thanh Tử và Tần Khuynh Thành đều cảm thấy khó hiểu, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh để tìm xem ai là người đã giúp đỡ bọn họ.
Thanh Tử nhanh chóng phát hiện ra Diệp Viễn đứng ở gần đó và ly champagne không trong tay anh.
Thanh Tử lập tức biết ngay chắc chắn là Diệp Viễn đã ra tay giúp đỡ bọn họ.
Cô ta đang định đi qua đó cảm ơn Diệp Viễn nhưng Diệp Viễn lại chẳng hề nhìn cô ta lấy một lần, chỉ cầm chai champagne lên, tự rót thêm cho mình một chút.
Thanh Tử thấy vậy bèn dừng lại. Đương nhiên cô ta đã nhận ra Diệp Viễn không muốn bọn họ lại chỗ anh.
Cô ta không dám tới quấy rầy Diệp Viễn, vội vàng kéo Tần Khuynh Thành rời khỏi boong tàu.
Chẳng bao lâu sau khi Tần Khuynh Thành và Thanh Tử bỏ đi, trên boong tàu lại xuất hiện mấy ông lão có thực lực còn mạnh hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!