Ngay cả Thanh Tử ở một bên giờ phút này cũng kinh hãi há to miệng.
Cho tới bây giờ, cô ta đều cho rằng Diệp Viễn chỉ là một thành viên bình thường của vùng đất Hư Vô, cùng lắm là có thân phận cao hơn cô ta một chút.
Thật sự không nghĩ đến, Diệp Viễn lại là nhân vật cấp cao của vùng đất Hư Vô.
Mà bây giờ người kinh hãi nhất không ai bằng mấy người Dương Ngạo Tuyết Mạnh Phàm.
"Làm sao có thể, tại sao anh lại có thể có lệnh bài chữ Thiên của vùng đất Hư Vô được?"
Nhất là Dương Ngạo Tuyết, ông nội của cô ta cũng coi là một quản lý của vùng đất Hư Vô, nhưng cho dù là ông nội của ông ta cũng không có lệnh bài chữ Thiên trong tay.
Chỉ có một tấm lệnh bài chữ Địa.
Trước kia, Diệp Viễn ở trong mắt cô ta chỉ là một cậu ấm nhà giàu ở thế tục, vậy mà trong tay anh lại có lệnh bài chữ Thiên của vùng đất Hư Vô.
Điều này tương đương với Diệp Viễn ở trong mắt cô ta chỉ giống như là một tên ăn mày thối trước cổng một công ty lớn siêu cấp.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn lại đột nhiên lắc mình biến hoá, trở thành một cổ đông của công ty lớn siêu cấp đó.
Mà cô ta vốn dĩ cũng được coi là một quản lý của công ty, nhưng bây giờ lại thành một cấp dưới của Diệp Viễn.
Thậm chí ông nội của cô ta ở trong công ty đó cũng giống như trở thành một cấp dưới của Diệp Viễn.
Tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo lệnh của Diệp Viễn.
Việc thân phận đột nhiên biến hóa này khiến cô ta căn bản không thể tiếp nhận được.
Cũng không có cách nào tiếp nhận.
"Không có khả năng, nhất định là giả, nhất định là giả, lệnh bài kia là giả!"
Chỉ là Dương Ngạo Tuyết vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ.
Tất cả mọi người điều biết rõ ràng, vùng đất Hư Vô là thần bảo vệ giới phàm tục của Hoa Hạ, thử hỏi xem ai dám giả tạo lệnh bài của vùng đất Hư Vô.
Huống chi, lệnh bài chữ Thiên của vùng đất Hư Vô là do vô số thánh hiền chế tạo ra, căn bản không người nào có thể mô phỏng ra được.
Mà Diệp Viễn nghe nói như thế cũng chút lắc đầu.
Anh đã quyết định, sau khi chuyện lần này kết thúc, anh sẽ đến vùng đất Hư Vô một chuyến, quét dọn sạch sẽ nếp sống ở vùng đất Hư Vô.
Nếu như sau này vùng đất Hư Vô chỉ toàn là những vãn bối đầu to óc bằng quả nho như Dương Ngạo Tuyết.
Vậy chắc hẳn không lâu nữa vùng đất Hư Vô sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Không sợ kẻ địch vây quanh, chỉ sợ nội bộ sụp đổ trước.
"Bây giờ, tôi có có tư cách tham gia hội đấu giá này hay không?"
Lúc này, Diệp Viễn mới mở miệng hỏi Nam Cung Nhược Hồng.
"Đương nhiên có thể!", Nam Cung Nhược Hồng trả lời, trả lệnh bài lại cho Diệp Viễn, lại nói: "Nếu cậu Diệp đã muốn tham gia hội đấu giá, đồng thời đã ra giá năm viên đá Địa Linh, vậy bây giờ còn có người nào muốn ra giá nữa hay không?"
Nói xong, Nam Cung Nhược Hồng liền nhìn về phía Dương Hạo Tường và Hiên Viên Ngạo Thiên.
Hai người nhìn ông ta một chút, cũng hơi gật đầu.
Ngay sau đó, Hiên Viên Ngạo Thiên liền ra giá: "Năm mươi ngàn một trăm viên linh thạch!"
Mặc dù thân phận của Diệp Viễn khiến bọn họ rất kinh ngạc, nhưng cho dù Diệp Viễn là quản lý của vùng đất Hư Vô, nhưng bọn họ là người của các môn phái và gia tộc giới luyện võ, cũng không sợ Diệp Viễn chút nào.
Đồng thời, bọn họ phát hiện một quản lý của vùng đất Hư Vô như Diệp Viễn còn để ý đến bản đồ này như vậy, có nghĩa là chắc chắn trên tấm bản đồ này có tin tức về bảo bối của Quỷ Môn.
Đương nhiên bọn họ sẽ càng không thể để cho Diệp Viễn lấy được tấm bản đồ này.
"Sáu viên đá Địa Linh!"
Diệp Viễn lại lạnh nhạt nói.
"Sáu mươi ngàn một trăm viên!"
Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không có chút do dự nào, trực tiếp tăng thêm một trăm viên.
"Bảy viên!"
Lúc này, Diệp Viễn lại lạnh nhạt tăng thêm một viên.
"Bảy mươi ngàn một trăm viên!", Hiên Viên Ngạo Thiên tiếp tục tăng giá.
"Tám viên!", Diệp Viễn đưa tay ra nói.
"Một trăm ngàn một trăm viên!"
Hiên Viên Ngạo Thiên lại tăng giá lên, chỉ là lần này anh ta chủ động nâng cao giá cả.
Bởi vì vừa rồi anh ta đã cẩn thận tính toán, tính cả số linh thạch trong tay Dương Hạo Tường, cùng với số linh thạch mà đám gia tộc và môn phái xung quanh có thể cung cấp cho anh ta.
Cộng lại cũng là khoảng một trăm mười ngàn viên, nếu như Diệp Viễn lại tăng giá lên trên trăm mười ngàn viên, vậy bọn họ sẽ không có khả năng tiếp tục nữa.
Cho nên, anh ta muốn cược một lần, cược trong tay Diệp Viễn không có nhiều đá Địa Linh như vậy.
Ngay cả Thanh Tử ở một bên giờ phút này cũng kinh hãi há to miệng.
Cho tới bây giờ, cô ta đều cho rằng Diệp Viễn chỉ là một thành viên bình thường của vùng đất Hư Vô, cùng lắm là có thân phận cao hơn cô ta một chút.
Thật sự không nghĩ đến, Diệp Viễn lại là nhân vật cấp cao của vùng đất Hư Vô.
Mà bây giờ người kinh hãi nhất không ai bằng mấy người Dương Ngạo Tuyết Mạnh Phàm.
"Làm sao có thể, tại sao anh lại có thể có lệnh bài chữ Thiên của vùng đất Hư Vô được?"
Nhất là Dương Ngạo Tuyết, ông nội của cô ta cũng coi là một quản lý của vùng đất Hư Vô, nhưng cho dù là ông nội của ông ta cũng không có lệnh bài chữ Thiên trong tay.
Chỉ có một tấm lệnh bài chữ Địa.
Trước kia, Diệp Viễn ở trong mắt cô ta chỉ là một cậu ấm nhà giàu ở thế tục, vậy mà trong tay anh lại có lệnh bài chữ Thiên của vùng đất Hư Vô.
Điều này tương đương với Diệp Viễn ở trong mắt cô ta chỉ giống như là một tên ăn mày thối trước cổng một công ty lớn siêu cấp.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn lại đột nhiên lắc mình biến hoá, trở thành một cổ đông của công ty lớn siêu cấp đó.
Mà cô ta vốn dĩ cũng được coi là một quản lý của công ty, nhưng bây giờ lại thành một cấp dưới của Diệp Viễn.
Thậm chí ông nội của cô ta ở trong công ty đó cũng giống như trở thành một cấp dưới của Diệp Viễn.
Tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo lệnh của Diệp Viễn.
Việc thân phận đột nhiên biến hóa này khiến cô ta căn bản không thể tiếp nhận được.
Cũng không có cách nào tiếp nhận.
"Không có khả năng, nhất định là giả, nhất định là giả, lệnh bài kia là giả!"
Chỉ là Dương Ngạo Tuyết vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ.
Tất cả mọi người điều biết rõ ràng, vùng đất Hư Vô là thần bảo vệ giới phàm tục của Hoa Hạ, thử hỏi xem ai dám giả tạo lệnh bài của vùng đất Hư Vô.
Huống chi, lệnh bài chữ Thiên của vùng đất Hư Vô là do vô số thánh hiền chế tạo ra, căn bản không người nào có thể mô phỏng ra được.
Mà Diệp Viễn nghe nói như thế cũng chút lắc đầu.
Anh đã quyết định, sau khi chuyện lần này kết thúc, anh sẽ đến vùng đất Hư Vô một chuyến, quét dọn sạch sẽ nếp sống ở vùng đất Hư Vô.
Nếu như sau này vùng đất Hư Vô chỉ toàn là những vãn bối đầu to óc bằng quả nho như Dương Ngạo Tuyết.
Vậy chắc hẳn không lâu nữa vùng đất Hư Vô sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Không sợ kẻ địch vây quanh, chỉ sợ nội bộ sụp đổ trước.
"Bây giờ, tôi có có tư cách tham gia hội đấu giá này hay không?"
Lúc này, Diệp Viễn mới mở miệng hỏi Nam Cung Nhược Hồng.
"Đương nhiên có thể!", Nam Cung Nhược Hồng trả lời, trả lệnh bài lại cho Diệp Viễn, lại nói: "Nếu cậu Diệp đã muốn tham gia hội đấu giá, đồng thời đã ra giá năm viên đá Địa Linh, vậy bây giờ còn có người nào muốn ra giá nữa hay không?"
Nói xong, Nam Cung Nhược Hồng liền nhìn về phía Dương Hạo Tường và Hiên Viên Ngạo Thiên.
Hai người nhìn ông ta một chút, cũng hơi gật đầu.
Ngay sau đó, Hiên Viên Ngạo Thiên liền ra giá: "Năm mươi ngàn một trăm viên linh thạch!"
Mặc dù thân phận của Diệp Viễn khiến bọn họ rất kinh ngạc, nhưng cho dù Diệp Viễn là quản lý của vùng đất Hư Vô, nhưng bọn họ là người của các môn phái và gia tộc giới luyện võ, cũng không sợ Diệp Viễn chút nào.
Đồng thời, bọn họ phát hiện một quản lý của vùng đất Hư Vô như Diệp Viễn còn để ý đến bản đồ này như vậy, có nghĩa là chắc chắn trên tấm bản đồ này có tin tức về bảo bối của Quỷ Môn.
Đương nhiên bọn họ sẽ càng không thể để cho Diệp Viễn lấy được tấm bản đồ này.
"Sáu viên đá Địa Linh!"
Diệp Viễn lại lạnh nhạt nói.
"Sáu mươi ngàn một trăm viên!"
Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không có chút do dự nào, trực tiếp tăng thêm một trăm viên.
"Bảy viên!"
Lúc này, Diệp Viễn lại lạnh nhạt tăng thêm một viên.
"Bảy mươi ngàn một trăm viên!", Hiên Viên Ngạo Thiên tiếp tục tăng giá.
"Tám viên!", Diệp Viễn đưa tay ra nói.
"Một trăm ngàn một trăm viên!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!