Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tay cũng đã đặt ở trên thân kiếm, cô ta không muốn nhẫn nhịn nữa, chuẩn bị ra tay.

Nếu không, sau này chẳng phải vùng đất Hư Vô của bọn họ sẽ bị những người này đàn áp mãi mãi sao?

Nhìn thấy hành động của Thanh Tử, Dương Hạo Tường cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Thanh Tử nói.

"Thế nào, muốn ra tay à!"

"Muốn ra tay đấy!"

Vừa nói, thanh kiếm dài trong tay Thanh Tử ngang nhiên ra tay.

Đám người Dương Hạo Tường cũng không chút do dự, tất cả đều ngưng kết nội khí, muốn chiến đấu với Thanh Tử.

Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại trực tiếp ngăn cản Thanh Tử.

Quay đầu nhìn về phía đám người Dương Hạo Tường nói.

"Không sao, chúng ta đi dò đường phía trước là được!"

"Diệp tiên sinh, tại sao vậy?"

Thanh Tử có chút khó hiểu nhìn Diệp Viễn nói.

Cô ta đã nhận ra đám người Dương Hạo Tường cố tình kêu bọn họ đi dò đường phía trước, rõ ràng là muốn bọn họ trở thành bia đỡ đạn chịu chết mà.

Nhưng tại sao Diệp Viễn lại đồng ý?

"Không sao, chúng ta đi là được!"

Diệp Viễn khẽ mỉm cười, cũng không giải thích điều gì.

Dương Hạo Tường thật ra cũng không ngờ Diệp Viễn lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Vốn anh ta cho rằng nếu như Diệp Viễn không đồng ý thì anh ta sẽ có thể đoàn kết các thế lực khắp nơi lại để gây áp lực với Diệp Viễn.

Nhưng không ngờ anh lại trực tiếp đồng ý.

Mặc dù nghi ngờ, nhưng anh ta cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.

"Xem như các người thức thời, người đâu, mau chuẩn bị cho bọn họ một chiếc thuyền nhỏ, để bọn họ đi dò đường phía trước!"

Rất nhanh, một chiếc thuyền nhỏ được hạ xuống từ du thuyền.

Mà Diệp Viễn cũng không có chút do dự nào, trực tiếp dẫn Thanh Tử và Tần Khuynh Thành đi đến đuôi thuyền.

Trước khi xuống thuyền, Diệp Viễn lại hỏi Thanh Tử.

"Cô xem chúng ta có cần dẫn theo đám người Dương Ngạo Tuyết không?"

Mặc dù đám người Dương Ngạo Tuyết khiến anh rất khó chịu, nhưng trước đây người của vùng đất Hư Vô cũng đã nói anh phải giúp đỡ bảo vệ những người này.

Mà hiện tại, Diệp Viễn đã nghĩ kỹ rồi, lần này sau khi xuống thuyền, anh hắn cũng không có ý định trở lại nữa.

Vì vậy, anh vẫn có dự định dẫn theo những kẻ chán ghét đó đi cùng.

"Quên đi, có lẽ bọn họ cũng không muốn đi cùng chúng ta!", Thanh Tử ngước mắt lên nhìn đám người Dương Ngạo Tuyết ở phía mũi thuyền.

Lúc này, những người này đều vây quanh đám người Hiên Viên Ngạo Thiên, căn bản cũng không có ý định tiến tới.

"Tốt nhất vẫn là nên đi hỏi bọn họ một chút. Nếu ở lại đây, bọn họ có thể sẽ chết!", Diệp Viễn thản nhiên nói.

Nghe vậy, sắc mặt của Thanh Tử đột nhiên thay đổi.

"Diệp tiên sinh, anh đang nói đùa phải không?"

"Tôi có bao giờ nói đùa không?", Diệp Viễn vẫn bình tĩnh nói.

Tay cũng đã đặt ở trên thân kiếm, cô ta không muốn nhẫn nhịn nữa, chuẩn bị ra tay.

Nếu không, sau này chẳng phải vùng đất Hư Vô của bọn họ sẽ bị những người này đàn áp mãi mãi sao?

Nhìn thấy hành động của Thanh Tử, Dương Hạo Tường cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Thanh Tử nói.

"Thế nào, muốn ra tay à!"

"Muốn ra tay đấy!"

Vừa nói, thanh kiếm dài trong tay Thanh Tử ngang nhiên ra tay.

Đám người Dương Hạo Tường cũng không chút do dự, tất cả đều ngưng kết nội khí, muốn chiến đấu với Thanh Tử.

Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại trực tiếp ngăn cản Thanh Tử.

Quay đầu nhìn về phía đám người Dương Hạo Tường nói.

"Không sao, chúng ta đi dò đường phía trước là được!"

"Diệp tiên sinh, tại sao vậy?"

Thanh Tử có chút khó hiểu nhìn Diệp Viễn nói.

Cô ta đã nhận ra đám người Dương Hạo Tường cố tình kêu bọn họ đi dò đường phía trước, rõ ràng là muốn bọn họ trở thành bia đỡ đạn chịu chết mà.

Nhưng tại sao Diệp Viễn lại đồng ý?

"Không sao, chúng ta đi là được!"

Diệp Viễn khẽ mỉm cười, cũng không giải thích điều gì.

Dương Hạo Tường thật ra cũng không ngờ Diệp Viễn lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Vốn anh ta cho rằng nếu như Diệp Viễn không đồng ý thì anh ta sẽ có thể đoàn kết các thế lực khắp nơi lại để gây áp lực với Diệp Viễn.

Nhưng không ngờ anh lại trực tiếp đồng ý.

Mặc dù nghi ngờ, nhưng anh ta cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.

"Xem như các người thức thời, người đâu, mau chuẩn bị cho bọn họ một chiếc thuyền nhỏ, để bọn họ đi dò đường phía trước!"

Rất nhanh, một chiếc thuyền nhỏ được hạ xuống từ du thuyền.

Mà Diệp Viễn cũng không có chút do dự nào, trực tiếp dẫn Thanh Tử và Tần Khuynh Thành đi đến đuôi thuyền.

Trước khi xuống thuyền, Diệp Viễn lại hỏi Thanh Tử.

"Cô xem chúng ta có cần dẫn theo đám người Dương Ngạo Tuyết không?"

Mặc dù đám người Dương Ngạo Tuyết khiến anh rất khó chịu, nhưng trước đây người của vùng đất Hư Vô cũng đã nói anh phải giúp đỡ bảo vệ những người này.

Mà hiện tại, Diệp Viễn đã nghĩ kỹ rồi, lần này sau khi xuống thuyền, anh hắn cũng không có ý định trở lại nữa.

Vì vậy, anh vẫn có dự định dẫn theo những kẻ chán ghét đó đi cùng.

"Quên đi, có lẽ bọn họ cũng không muốn đi cùng chúng ta!", Thanh Tử ngước mắt lên nhìn đám người Dương Ngạo Tuyết ở phía mũi thuyền.

Lúc này, những người này đều vây quanh đám người Hiên Viên Ngạo Thiên, căn bản cũng không có ý định tiến tới.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận