Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nói xong, Thanh Tử vội vàng đi tìm đám người Dương Ngạo Tuyết.

Ngay sau đó, những lời giễu cợt của đám người Dương Ngạo Tuyết truyền đến từ chỗ mũi thuyền.

"Chị Thanh Tử, chị thực sự tin tưởng tên kia sao?"

"Phải, chị Thanh Tử, theo em thấy, tên kia chỉ là một tên lừa gạt, không biết thông qua mối quan hệ nào đã trở thành trung tâm của vùng đất Hư Vô chúng ta mà thôi!"

"Chị Thanh Tử, em khuyên chị nên ở lại đây. Vùng biển phía trước chính là nơi nguy hiểm nhất. Trên du thuyền này có vô số cao thủ, cho nên chị nhất định sẽ bình an vô sự".

"Nếu như chị đi theo tên kia thì chỉ sợ ngay cả chị cũng sẽ chết đấy!"

Nhìn thấy đám người Thấy Dương Ngạo Tuyết tỏ ra cố chấp, Thanh Tử cũng hoàn toàn bất lực.

"Chị hỏi em một lần cuối cùng, em có muốn đi cùng chị không?"

"Không đi!"

"Chúng em ở lại trên thuyền vẫn an toàn hơn!"

Nhìn thấy đám người Dương Ngạo Tuyết đều rối rít lắc đầu.

Thanh Tử cũng không ép buộc thêm.

"Vậy các người hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt đi!"

Nói xong, Thanh Tử xoay người rời đi.

Nhìn thấy Thanh Tử quay lại với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Diệp Viễn bình tĩnh hỏi.

"Thế nào, bọn họ không chịu đi cùng tôi sao?"

Thanh Tử khẽ gật đầu.

"Nếu bọn họ không muốn đi thì cũng không trách người khác được. Chúng ta đi thôi!"

Nói xong, Diệp Viễn ôm lấy Tần Khuynh Thành nhảy xuống từ du thuyền, vững vàng đáp xuống thuyền nhỏ.

Thanh Tử quay đầu lại liếc nhìn đám người Dương Ngạo Tuyết, thấy bọn họ đang nói cười vui vẻ với đám người Hiên Viên Ngạo Thiên, Thanh Tử cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhảy khỏi du thuyền.

Sau khi Thanh Tử nhảy xuống, Diệp Viễn trực tiếp khởi động du thuyền.

Nhanh chóng lao về phía vùng biển phía trước đang bị bao phủ bởi sương mù dày đặc.

Nhìn thấy du thuyền càng ngày càng xa, Thanh Tử khẽ thở dài, tò mò hỏi Diệp Viễn.

"Diệp tiên sinh, ý của anh là bọn họ sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Đương nhiên, dù sao người mai phục chúng ta đã bị tổn thất nặng nề như vậy, cô cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua ư?"

"Hơn nữa, vùng biển này cũng tràn ngập nguy hiểm, nếu bị mai phục ở đây, bọn họ có thể sẽ không may mắn như vậy đâu!"

"Vậy tại sao chúng ta không nói cho bọn họ biết chuyện này?", Thanh Tử lại hỏi.

Mặc dù những người này khiến cô ta rất khó chịu, nhưng dù sao những người này đều là võ giả nước Hoa Hạ.

Cô ta không thể thấy chết mà không cứu.

"Không, cho dù chúng ta có nói, với tính cách tự đại cuồng ngạo của những người này thì bọn họ nhất định cũng sẽ không tin đâu!"

"Hơn nữa, tình hình vùng biển này rất phức tạp, cho dù tôi có mặt ở trên thuyền cũng chưa chắc có thể bảo vệ được mọi người".

Liên quan đến vùng biển này, mấy năm trước khi Diệp Viễn vẫn còn ở điện Thiên Thánh, anh đã từng dẫn theo một đám thủ hạ đi thăm dò qua nơi này.

Kết quả cuối cùng là rất nhiều anh em đã mất tích, cuối cùng chỉ có anh cùng một số anh em trải qua cửu tử nhất sinh mới bảo vệ được một mạng.

Đương nhiên, trải nghiệm lần đó cũng khiến Diệp Viễn biết, trong vùng biển này hình như có một số môn phái cổ xưa, hơn nữa còn có vô số bảo vật.

Vì vậy, khi Dương Hạo Tường lên tiếng bảo anh tới đây dò đường trước một bước, anh đương nhiên cầu còn không được.

Nói xong, Thanh Tử vội vàng đi tìm đám người Dương Ngạo Tuyết.

Ngay sau đó, những lời giễu cợt của đám người Dương Ngạo Tuyết truyền đến từ chỗ mũi thuyền.

"Chị Thanh Tử, chị thực sự tin tưởng tên kia sao?"

"Phải, chị Thanh Tử, theo em thấy, tên kia chỉ là một tên lừa gạt, không biết thông qua mối quan hệ nào đã trở thành trung tâm của vùng đất Hư Vô chúng ta mà thôi!"

"Chị Thanh Tử, em khuyên chị nên ở lại đây. Vùng biển phía trước chính là nơi nguy hiểm nhất. Trên du thuyền này có vô số cao thủ, cho nên chị nhất định sẽ bình an vô sự".

"Nếu như chị đi theo tên kia thì chỉ sợ ngay cả chị cũng sẽ chết đấy!"

Nhìn thấy đám người Thấy Dương Ngạo Tuyết tỏ ra cố chấp, Thanh Tử cũng hoàn toàn bất lực.

"Chị hỏi em một lần cuối cùng, em có muốn đi cùng chị không?"

"Không đi!"

"Chúng em ở lại trên thuyền vẫn an toàn hơn!"

Nhìn thấy đám người Dương Ngạo Tuyết đều rối rít lắc đầu.

Thanh Tử cũng không ép buộc thêm.

"Vậy các người hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt đi!"

Nói xong, Thanh Tử xoay người rời đi.

Nhìn thấy Thanh Tử quay lại với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Diệp Viễn bình tĩnh hỏi.

"Thế nào, bọn họ không chịu đi cùng tôi sao?"

Thanh Tử khẽ gật đầu.

"Nếu bọn họ không muốn đi thì cũng không trách người khác được. Chúng ta đi thôi!"

Nói xong, Diệp Viễn ôm lấy Tần Khuynh Thành nhảy xuống từ du thuyền, vững vàng đáp xuống thuyền nhỏ.

Thanh Tử quay đầu lại liếc nhìn đám người Dương Ngạo Tuyết, thấy bọn họ đang nói cười vui vẻ với đám người Hiên Viên Ngạo Thiên, Thanh Tử cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhảy khỏi du thuyền.

Sau khi Thanh Tử nhảy xuống, Diệp Viễn trực tiếp khởi động du thuyền.

Nhanh chóng lao về phía vùng biển phía trước đang bị bao phủ bởi sương mù dày đặc.

Nhìn thấy du thuyền càng ngày càng xa, Thanh Tử khẽ thở dài, tò mò hỏi Diệp Viễn.

"Diệp tiên sinh, ý của anh là bọn họ sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Đương nhiên, dù sao người mai phục chúng ta đã bị tổn thất nặng nề như vậy, cô cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua ư?"

"Hơn nữa, vùng biển này cũng tràn ngập nguy hiểm, nếu bị mai phục ở đây, bọn họ có thể sẽ không may mắn như vậy đâu!"

"Vậy tại sao chúng ta không nói cho bọn họ biết chuyện này?", Thanh Tử lại hỏi.

Mặc dù những người này khiến cô ta rất khó chịu, nhưng dù sao những người này đều là võ giả nước Hoa Hạ.

Cô ta không thể thấy chết mà không cứu.

"Không, cho dù chúng ta có nói, với tính cách tự đại cuồng ngạo của những người này thì bọn họ nhất định cũng sẽ không tin đâu!"

"Hơn nữa, tình hình vùng biển này rất phức tạp, cho dù tôi có mặt ở trên thuyền cũng chưa chắc có thể bảo vệ được mọi người".

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận