Ngay cả siêu cấp cường giả của giới cổ võ nước Hoa Hạ là Dương Hạo Thiên đây cũng bị ông ta đánh bại sau vài chiêu.
Còn Diệp Viễn chỉ là một người bình thường, thế mà lại dám kiêu căng ngạo mạn cỡ này trước mặt Kyassuru Reiku, lại còn bảo bọn họ tự sát, đây đúng là đang tự tìm đường chết.
Còn đám người Hiên Viên Ngạo Thiên nghe thấy lời Diệp Viễn nói thì gần như là đồng thời hộc ra hai chữ.
"Đồ ngốc!"
Đám Dương Ngạo Tuyết còn xấu hổ cúi mặt xuống.
Bọn họ cảm thấy giờ phút này thể diện của họ đã bị Diệp Viễn quăng đi sạch rồi.
"Tên ngốc này định hại chết chúng ta đấy à!"
Lúc này, các võ giả thuộc giới cổ võ nước Hoa Hạ đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt tràn ngập hận ý.
Vốn dĩ vừa nãy bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, bọn họ tính sẽ nhân lúc đám Kyassuru Reiku bận phá trận, bọn họ đang định liên hợp lại đi tấn công người ở các bên thế lực, xem xem có liều ra được một con đường sống không.
Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy ở ngay thời khắc mấu chốt này.
Vừa nãy còn đắc tội Kyassuru Reiku nữa, nếu Kyassuru Reiku mà bị Diệp Viễn chọc tức điên, đến lúc đó e là ngay cả bọn họ cũng không thoát được.
Lúc này, ngay cả Thôi Nguyên Khánh cũng nhìn Diệp Viễn với vẻ khó hiểu, ông ta không hiểu tại sao Diệp Viễn lại muốn đứng ra ở thời điểm quan trọng như này, lại còn nói ra những lời đó nữa.
Vừa nãy ông ta vốn đã chuẩn bị nhân lúc Kyassuru Reiku phá đại trận kia, ông ta định dẫn người của liên minh Tà Tu đi cứu viện cho người ở bên giới cổ võ nước Hoa Hạ.
Nhưng không ngờ, Diệp Viễn lại đột nhiên đứng ra ngay tại thời khắc mấu chốt này. Lại còn nói ra những lời chọc giận Kyassuru Reiku, thật là quá xúc động rồi.
Tuy Diệp Viễn là điện chủ của điện Thiên Thánh và nhận được truyền thừa của Quỷ Môn.
Nhưng dù vậy đi chăng nữa, việc chống lại cường giả nổi tiếng từ xưa danh chấn thiên hạ, thành danh hơn một trăm năm trước như Kyassuru Reiku, thì đúng là ngang với lấy trứng chọi đá.
Giờ phút này, hiện trường chỉ có mỗi Liễu Bạch là có vẻ mặt thản nhiên.
Thậm chí ông ta còn nhìn Diệp Viễn với ánh mắt khen ngợi nữa.
Nghe thấy lời Diệp Viễn nói, Kyassuru Reiku cũng hơi sửng sốt.
Nhưng sau đó, ông ta cười to.
"Ha ha ha..."
Ông ta bị chọc cười vì những lời kiêu căng ngông cuồng của Diệp Viễn.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại thản nhiên nói tiếp.
"Cho các ông năm giây suy nghĩ!"
"Ha ha ha..."
Nghe thấy lời này, Kyassuru Reiku càng cười to hơn.
Lúc này, người ở các bên thế lực cũng bật cười hô hố.
Giờ phút này, những người ở giới cổ võ nước Hoa Hạ lại xấu hổ cúi thấp đầu.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn là một tên ngốc, một tên đại ngốc đầu óc có vấn đề.
Nhưng Diệp Viễn lại không hề để ý đến tiếng cười của mọi người, anh hờ hững nói.
"Năm!"
Miệng anh đếm số, dưới chân cũng bước lên trước một bước.
Mà một bước này, lại xa tận một nghìn mét, giống như thuấn di vậy.
Khi Diệp Viễn bước một bước này, anh đã cách xa một nghìn mét.
Ngay cả siêu cấp cường giả của giới cổ võ nước Hoa Hạ là Dương Hạo Thiên đây cũng bị ông ta đánh bại sau vài chiêu.
Còn Diệp Viễn chỉ là một người bình thường, thế mà lại dám kiêu căng ngạo mạn cỡ này trước mặt Kyassuru Reiku, lại còn bảo bọn họ tự sát, đây đúng là đang tự tìm đường chết.
Còn đám người Hiên Viên Ngạo Thiên nghe thấy lời Diệp Viễn nói thì gần như là đồng thời hộc ra hai chữ.
"Đồ ngốc!"
Đám Dương Ngạo Tuyết còn xấu hổ cúi mặt xuống.
Bọn họ cảm thấy giờ phút này thể diện của họ đã bị Diệp Viễn quăng đi sạch rồi.
"Tên ngốc này định hại chết chúng ta đấy à!"
Lúc này, các võ giả thuộc giới cổ võ nước Hoa Hạ đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt tràn ngập hận ý.
Vốn dĩ vừa nãy bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, bọn họ tính sẽ nhân lúc đám Kyassuru Reiku bận phá trận, bọn họ đang định liên hợp lại đi tấn công người ở các bên thế lực, xem xem có liều ra được một con đường sống không.
Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy ở ngay thời khắc mấu chốt này.
Vừa nãy còn đắc tội Kyassuru Reiku nữa, nếu Kyassuru Reiku mà bị Diệp Viễn chọc tức điên, đến lúc đó e là ngay cả bọn họ cũng không thoát được.
Lúc này, ngay cả Thôi Nguyên Khánh cũng nhìn Diệp Viễn với vẻ khó hiểu, ông ta không hiểu tại sao Diệp Viễn lại muốn đứng ra ở thời điểm quan trọng như này, lại còn nói ra những lời đó nữa.
Vừa nãy ông ta vốn đã chuẩn bị nhân lúc Kyassuru Reiku phá đại trận kia, ông ta định dẫn người của liên minh Tà Tu đi cứu viện cho người ở bên giới cổ võ nước Hoa Hạ.
Nhưng không ngờ, Diệp Viễn lại đột nhiên đứng ra ngay tại thời khắc mấu chốt này. Lại còn nói ra những lời chọc giận Kyassuru Reiku, thật là quá xúc động rồi.
Tuy Diệp Viễn là điện chủ của điện Thiên Thánh và nhận được truyền thừa của Quỷ Môn.
Nhưng dù vậy đi chăng nữa, việc chống lại cường giả nổi tiếng từ xưa danh chấn thiên hạ, thành danh hơn một trăm năm trước như Kyassuru Reiku, thì đúng là ngang với lấy trứng chọi đá.
Giờ phút này, hiện trường chỉ có mỗi Liễu Bạch là có vẻ mặt thản nhiên.
Thậm chí ông ta còn nhìn Diệp Viễn với ánh mắt khen ngợi nữa.
Nghe thấy lời Diệp Viễn nói, Kyassuru Reiku cũng hơi sửng sốt.
Nhưng sau đó, ông ta cười to.
"Ha ha ha..."
Ông ta bị chọc cười vì những lời kiêu căng ngông cuồng của Diệp Viễn.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại thản nhiên nói tiếp.
"Cho các ông năm giây suy nghĩ!"
"Ha ha ha..."
Nghe thấy lời này, Kyassuru Reiku càng cười to hơn.
Lúc này, người ở các bên thế lực cũng bật cười hô hố.
Giờ phút này, những người ở giới cổ võ nước Hoa Hạ lại xấu hổ cúi thấp đầu.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn là một tên ngốc, một tên đại ngốc đầu óc có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!