"À, phải rồi, mấy tấm bản đồ da dê kia cậu còn giữ không?"
"Còn ạ!"
Diệp Viễn di chuyển tay một cái, mấy tấm bản đồ da dê liền xuất hiện trước mặt Liễu Bạch.
"Tiền bối, rốt cuộc mấy tấm da dê ghi chú này là cái gì, tại sao trên đó lại có ghi bản đồ của di chỉ Qủy Môn?" Diệp Viễn tò mò hỏi.
"Mấy miếng bản đồ da dê này thật ra là năm xưa sau khi môn chủ tiền nhiệm của Qủy Môn gặp phải tộc bất tử tới quấy nhiễu, ông ấy lo Qủy Môn sẽ tiêu vong, vì thấy ông ấy bèn vẽ mấy tấm bản đồ lên da dê. Rồi tùy cơ phát tán ra, chính là hy vọng sau này có một ngày, người hữu duyên có thể dựa vào tấm bản đồ này, đi tới di chỉ Qủy Môn, nhận được truyền thừa của Qủy Môn!"
"Không ngờ, miếng bản đồ da dê này đã lưu truyền qua vài nghìn năm, qua vài lần đổi chủ, nhưng chưa có bất kỳ ai thành công tìm được địa điểm của Qủy Môn, trái lại mọi người lại coi nó là tấm bản đồ của một tuyệt thế cường giả Động Tiên!"
"Hóa ra là vậy!"
Lúc này, Liễu Bạch lắc tay một cái, thế mà mấy miếng bản đồ da dê lại hợp lại thành một tấm bản đồ da hoàn chỉnh.
Hơn nữa tuyến đường trên đó cũng xảy ra thay đổi.
"Tiền bối, tuyến đường này là?"
"Đây là bản đồ đường đi năm xưa Qủy Môn đi từ giới tu hành tới giới thế tục, đợi sau này thực lực của cậu mạnh rồi, cậu có thể đi khám phá tuyến đường trên tấm bản đồ này, xem xem lối vào đi thông đến giới tu hành năm đó có còn không!"
"Vâng!"
Diệp Viễn vội vàng gật đầu, rồi cẩn thận cất tấm bản đồ da đi.
"Được rồi, những gì cần dặn tôi đã dặn hết rồi, cậu mau chóng rời khỏi chỗ này đi."
"Tiền bối, ngài không đi à?" Diệp Viễn tò mò hỏi.
"Hiện giờ di chỉ Qủy Môn đã bị phá hủy, cũng không có đại trận bao phủ nơi này nữa, tôi phải trấn thủ ở đây, để tránh việc tộc bất tử lại thông qua thông đạo truyền tống xâm nhập lần nữa!"
"Vả lại, bây giờ tôi đang bị thương nặng, sau khi đi ra ngoài, cũng không thể che giấu mình khỏi cảm ứng của quy luật thiên địa, còn nơi này lại có khí tức đặc thù có thể giúp tôi không bị quy luật thiên địa phát hiện, và còn có thể hỗ trợ tôi trị thương nữa!"
Nghe vậy, Diệp Viễn cũng nhanh chóng gật đầu nói.
"Vậy vất vả cho tiền bối rồi, đợi sau
này có một ngày thực lực của tôi đủ mạnh, tôi nhất định sẽ phá hủy đại trận truyền tống đó!"
"Ta chờ mong đến ngày đó!" Liễu Bạch mỉm cười, sau đó cơ thể dần dần rơi xuống đáy biển.
Diệp Viễn hướng về nơi Liễu Bạch biến mất, cúi người vái một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Mười mấy phút sau, Diệp Viễn đã đuổi kịp du thuyền của các thành viên giới cổ võ nước Hoa Hạ.
Khi mọi người nhìn thấy Diệp Viễn như một vị thần nhanh chóng đáp xuống boong tàu du thuyền, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Viễn đã không còn sự khinh thường và xem nhẹ như trước đó nữa.
Còn lại, chỉ có kính trọng và rúng động.
"Cậu Diệp, Liễu tiền bối đâu?"
Thôi Nguyên Khánh và mọi người ở liên minh Tán Tu, trông thấy Diệp Viễn về một mình thì căng thẳng tiến lên hỏi.
"Liễu tiền bối ở lại đó rồi!" Diệp Viễn trả lời.
"Vậy Liễu tiền bối có sao không?" Thôi Nguyên Khánh khẩn trương hỏi.
"Yên tâm đi, Liễu tiền bối không sao!"
Lúc này, mọi người ở liên minh Tán Tu mới yên tâm.
"Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Diệp!"
Lúc này, Dương Hạo Thiên và bà lão ở Hạo Thiên Môn được Dương Hạo Tường và mấy đệ tử của Hạo Thiên Môn dìu đi tới.
Lần nữa gặp Diệp Viễn, Dương Hạo Tường không còn kiêu ngạo như trước nữa, giờ phút này trông ông ta giống như một đứa trẻ phạm lỗi vậy.
Ông ta rất là căng thẳng đi theo bên cạnh Dương Hạo Thiên, đầu thì cúi không dám nhìn Diệp Viễn lấy một cái.
Đối với kiểu người như Dương Hạo Tường, Diệp Viễn hoàn toàn không để vào mắt, thậm chí anh còn chẳng thèm liếc Dương Hạo Tường lấy một cái.
Anh chỉ thản nhiên nói với Dương Hạo Thiên.
"Không cần khách khí!"
"Cậu Diệp, trước đây mấy hậu bối không nên thân nhà tôi có mắt như mù, đắc tội cậu Diệp, mong cậu Diệp ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng!"
Lúc này, người của gia tộc Hiên Viên, người phụ trách của các môn phái và người phụ trách của các gia tộc giới cổ võ lần lượt đi tới, xin lỗi Diệp Viễn.
Diệp Viễn chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn đám Hiên Viên Ngạo Thiên một cái, rồi mới hờ hững nói.
"Yên tâm, tôi sẽ không
so đo gì với mấy tên tự cho mình là đúng như các cậu đâu"
Mặc dù mấy lời Diệp Viễn nói làm cho đám Hiên Viên Ngạo Thiên rất khó chịu, nhưng điều Diệp Viễn nói lại là sự thật.
Bọn họ tự cho mình là đúng thật.
"Anh Diệp, xin lỗi anh, trước đây tôi không nên đối xử với anh như vậy!" Đám Dương Ngạo Tuyết cũng đi tới.
Giờ phút này, ánh mắt mấy người đó nhìn Diệp Viễn tràn đầy sợ sệt.
Trước đó, mấy người bọn họ là những người chế giễu Diệp Viễn nhiều nhất, hơn nữa bọn họ còn toàn coi Diệp Viễn như không khí nữa.
Bây giờ biết thực lực thật sự của Diệp Viễn rồi, bọn họ rất sợ Diệp Viễn giận chó đánh mèo lên bọn họ.
"Nếu không phải trưởng bối nhà các cậu bảo tôi bảo vệ các cậu, thì với cái tính kiêu căng tự đại, không ai ra gì đấy của các cậu, tôi đã giết các cậu từ lâu rồi!"
Lời Diệp Viễn nói làm cho mấy người đám Dương Ngạo Tuyết sợ đến nỗi quỳ bụp xuống luôn.
"Nhớ lấy bài học lần này, sau này bớt bớt lại tính kiêu căng với tự cho mình là đúng của các cậu lại, nếu còn để tôi biết sau này các cậu vẫn là cái đức hạnh này thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Vâng vâng vâng!"
Mấy người đám Dương Ngạo Tuyết sợ đến nỗi vội vàng dập đầu cảm ơn Diệp Viễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!