Điều làm Diệp Viễn mừng nhất đó là tên này còn có thể dùng linh thạch để nâng cao cảnh giới.
Chỉ cần có đủ linh thạch, thực lực của tên này còn có thể tăng lên đến kỳ Độ Kiếp.
Tất nhiên, muốn lên đến kỳ Độ Kiếp thì vẫn cần thiên linh thạch.
Nếu mà có thiên linh thạch thì Diệp Viễn thật sự muốn thử để xem xem tên này thăng lên đến kỳ Độ Kiếp thì sẽ có năng lực khủng bố cỡ nào.
Bây giờ cũng có thể sử dụng địa linh thạch, chỉ có điều nó chỉ tăng được đến cảnh giới kỳ Luyện Hư đỉnh phong.
Muốn nâng cao cảnh giới, thì chỉ có thể dùng thiên linh thạch thôi.
Nhưng như vậy là Diệp Viễn đã thỏa mãn lắm rồi.
Hiện giờ anh đang ở giới trần tục, trừ cường giả cảnh giới Bán thánh như Liễu Bạch ra.
Thì anh gần như là vô địch.
Nếu gặp phải cường giả cảnh giới Bán thánh, thì bây giờ anh đã có thây khô này, anh không cần sợ nữa.
Có thể nói, chỉ cần Thánh nhân không xuất hiện, thì bây giờ anh là tồn tại vô địch ở giới trần tục.
"Về!"
Sau khi gọi Nguyên Anh về, Diệp Viễn tiện tay thu thây khô vào trong nhẫn không gian luôn.
Cái đồ này tuy mạnh, nhưng Diệp Viễn hiểu, cái đồ vật này chỉ được làm một trợ lực.
Bản thân mạnh mẽ, mới là cái cốt lõi nhất.
Khi Diệp Viễn thu thây khô vào nhẫn không gian xong.
Lúc này, hơn hai trăm người nằm dưới sàn thuyền cũng lần lượt tỉnh lại.
Khi mọi người thấy mình đang ở một nơi xa lạ, bọn họ hơi hoảng.
"Mọi người yên lặng!"
Lúc này, Diệp Viễn hô lên, mọi người lập tức yên tĩnh lại, tất cả hướng mắt về phía Diệp Viễn.
"Mọi người đừng hoảng, trước đó mọi người bị người ta bắt cóc, tôi tới đây để cứu mọi người!"
"Hiện giờ kẻ bắt cóc mọi người đã bị tôi xử lý rồi, mọi người có thể yên tâm được rồi, mọi người yên tâm đi, đợi sau khi thuyền cập bờ, mọi người sẽ được đưa về nhà an toàn!"
Có câu này của Diệp Viễn, lúc này mọi người mới thấy yên tâm.
Mọi người cảm ơn Diệp Viên rối rít.
Sau khi trò chuyện với họ một lúc, Diệp Viễn vẫn chưa rõ những người này bị người của Bát Kỳ Môn bắt cóc kiểu gì.
Rồi sao lại bị đám khí huyết sát đó khống chế.
Mọi người chỉ biết, tối qua bọn họ đi ngủ, khi tỉnh lại thì đã trông thấy Diệp Viễn rồi.
"Được rồi, lát nữa sau khi mọi người ra ngoài, mọi người cứ nghỉ ngơi trên con thuyền này, một lát là mọi người sẽ được về nhà an toàn!"
Sau khi dẫn những người này lên tầng hai, anh bảo thuyền trưởng bố trí chỗ nghỉ ngơi và đồ ăn cho tất cả mọi người.
Diệp Viễn lại đi đến phòng của cậu thanh niên kia.
"Các anh khống chế những người này kiểu gì?"
"Tôi cũng không rõ, mọi việc đều do ông Itou làm, ông ấy là người vừa bị anh đánh chết đấy!" Cậu thanh niên trả lời.
"Ông Itou? Ông ta là người của gia tộc Itou à?" Diệp Viễn hỏi.
"Đúng vậy, mỗi một người dẫn đội của chúng tôi đều là người của gia tộc Itou!" Cậu thanh niên trả lời.
Diệp Viễn suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó anh ra khỏi phòng của cậu thanh niên.
Sau khi ngồi trên boong tàu mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng con tàu cũng cập bờ.
Đợi sau khi tất cả mọi người xuống thuyền, Diệp Viễn lại đi đến phòng thuyền trưởng một chuyến, lúc này anh đi với cậu thanh niên xuống thuyền.
Vừa mới xuống thuyền, cậu thanh niên liền dẫn Diệp Viễn lên một chiếc ô tô.
Người lái xe thấy cậu thanh niên chỉ dẫn mỗi một mình Diệp Viễn trở về thì hơi nghi hoặc.
Cậu thanh niên vội vàng dựa theo những lời Diệp Viễn đã dặn trước với cậu ta, giải thích một phen.
Sau đó người lái xe đó lại quét mắt quan sát Diệp Viễn mấy cái, lái xe cũng không nói thêm gì nữa, khởi động xe rồi lái xe rời khỏi bờ biển.
Sau khi đi qua nhiều ngã rẽ và con phố, chiếc xe đã lái tới một bờ biển cực kỳ hẻo lánh ở chỗ khác.
Bọn họ lại lên một chiếc phà.
Sau khi Diệp Viễn lên phà.
Anh được sắp xếp vào một căn phòng ở tầng hai trên chiếc phà.
Điều làm Diệp Viễn thấy bất ngờ đó là, khi anh đi vào căn phòng, anh lại nhìn thấy chị Lưu và mấy sinh viên đại học anh đã gặp trước đó, bọn họ và mấy người nữa bị xếp vào mấy căn phòng xung quanh phòng anh.
Tuy mấy người này đều dịch dung, nhưng không qua mắt Diệp Viễn được.
Mà khi chị Lưu kia nhìn thấy Diệp Viễn cũng ở đây, cô ta cũng ngạc nhiên.
Điều này làm Diệp Viễn thấy hơi tò mò, mấy người này tới đây có mục đích gì.
Sau khi vào phòng, Diệp Viễn lập tức mở thần thức, dò xét phòng của nhóm chị Lưu đó.
Nhưng điều làm Diệp Viễn nghi hoặc đó là, sau khi mấy người đó vào phòng, bọn họ nằm hết lên giường nghỉ ngơi.
Không có hành động gì nữa.
Bất đắc dĩ, Diệp Viễn không quan tâm đến mấy người này nữa, anh thả thần thức đi thăm dò khoang ở tầng dưới cùng.
Từ khi lên thuyền, Diệp Viễn đã xác định khoang thuyền ở tầng dưới cùng.
Có người nước Hoa Hạ bị người Bát Kỳ Môn bắt đi từ nước Hoa Hạ.
Quả đúng vậy, khi thần thức của Diệp Viễn dò xuống phía dưới, anh nhìn thấy trong khoang thuyền ở phía dưới, có hơn nghìn người nước Hoa Hạ.
Hơn nữa những người này cũng bị khống chế giống những người anh gặp trước đó, khắp người họ tỏa ra khí huyết sát.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!