Đi trên biển hơn một giờ, cuối cùng con phà cũng cập bờ một hòn đảo nhỏ.
Sau khi thuyền cập bờ, Diệp Viễn theo cậu thanh niên đi lên đảo.
Vừa lên đảo, Diệp Viễn đã cảm giác được là hòn đảo này không bình thường, có một trận pháp mạnh đang bảo trùm toàn bộ hòn đảo.
Diệp Viễn lập tức cho thần thức kiểm tra qua hòn đảo.
Toàn bộ hòn đảo được Diệp Viễn thu hết vào tầm mắt.
Rất nhanh, Diệp Viễn đã phát hiện có một quảng trường lớn ở vị trí trung tâm đảo.
Trên quảng trường, lúc này đang có đầy võ giả nước Uy mặc trang phục võ sĩ đứng xung quanh đó.
Ở vị trí trung tâm quảng trường, thì để một cái lồng sắt to, đám Tần Khuynh Thành, Thanh Tử, Đông Phương Hạo Vũ mặt đầy vết máu đang bị nhốt trong lồng.
Ngoại trừ Tần Khuynh Thành, Thanh Tử, Đông Phương Hạo Vũ và đám người gia tộc Đông Phương ra, Diệp Viễn còn nhìn thấy mấy người quen nữa.
Khi nhìn thấy mấy người này, Diệp Viễn không kìm được kích động.
Bởi vì mấy người này không phải ai khác mà chính là mấy người anh em thân thiết với anh ở điện Thiên Thánh.
Vốn dĩ trước đó Diệp Viễn đã nghi ngờ mấy người anh em của anh chưa chết, nhưng lúc đi đến đảo Qủy Môn, anh lại không hề trông thấy các anh em của mình.
Anh cứ tưởng bọn họ chết rồi, không ngờ quanh co một hồi, bọn họ vẫn còn sống, còn bị người nước Uy bắt đến đây.
Nhìn thấy các bạn mình còn sống, ngoài kích động thì Diệp Viễn còn mừng nữa.
Từ trước đến giờ, anh vẫn áy náy mãi chuyện các anh em liều mạng hộ tống mình rời đi.
Nhất là sau khi mình đã trở nên mạnh mẽ, cảm giác áy náy này càng mãnh liệt hơn.
Bây giờ nhìn thấy những người anh em của mình vẫn còn sống, cuối cùng nỗi áy náy này cũng vơi đi đôi chút.
Tuy thấy các anh em của mình vẫn còn sống, nhưng Diệp Viễn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì lúc này
anh lại phát giác thấy ở phía dưới hòn đảo này, còn có một trận pháp lớn ngăn cản thần thức của anh.
Hơn nữa anh còn phát hiện, lúc này mấy nơi khác trên đảo đều có phà cập bờ.
Người của Bát Kỳ Môn đang đưa những người nước Hoa Hạ bị điều khiển đi qua mấy lối vào, họ đã dẫn hết những người này xuống lòng đất.
Tiến vào trong đại trận có thể ngăn cản thần thức của anh kia.
Điều này làm Diệp Viễn nghĩ, chắc chắn có gì đó mờ ám trong trận pháp lớn dưới lòng đất.
"Đây là nơi nào vậy?"
"Chỗ này là trụ sở chính của gia tộc Itou!" Cậu thanh niên vội vàng trả lời.
Sau khi xác định nơi này là trụ sở chính của gia tộc Itou, Diệp Viễn lại càng khẳng định, chắc chắn gia tộc Itou này đã làm chuyện gì đó khuất tất ở phía dưới hòn đảo này.
Nghĩ tới đây, anh càng không dám đánh rắn động cỏ.
"Được rồi, anh dẫn tôi đi qua thông đạo dưới lòng đất đi!"
Rất nhanh, cậu thanh niên đã dẫn Diệp Viễn tới một lối vào đi xuống lòng đất.
Bảo vệ canh cửa nghiệm chứng thân phận của cậu thanh niên xong, lúc này mới cho cậu thanh niên đưa Diệp Viễn đi qua lối vào.
Vừa mới vào thông đạo, một cỗ mùi máu tanh nồng nặc đã sực tới.
Diệp Viễn phẩy tay tản bớt mùi máu tanh đi, sau đó đi xuống thông đạo.
Càng đi xuống, người canh gác càng nghiêm ngặt hơn, có thể nói là cứ năm bước lại có một trạm, mười bước là có một trạm gác.
Bởi vì đi cùng cậu thanh niên, nên sau khi những người canh gác đó kiểm tra thân phận của cậu thanh niên xong, hai người cũng rất thuận lợi đi xuống đến tận chỗ sâu nhất.
Đập vào mắt là một quặng mỏ khổng lồ.
Nhìn thấy quặng mỏ này một cái là Diệp Viễn nhận ra ngay, quặng mỏ này là tiểu thế giới mà con người chưa khám phá.
Sau khi cậu thanh niên trình lệnh bài của mình ra lần nữa, lúc này người canh gác mới cho hai người đi vào mỏ quặng.
Hai người rẽ qua bảy tám khúc quanh trong mỏ quặng không biết bao lâu.
Cuối cùng, trước mặt đã xuất hiện một hội trường rộng rãi hình vuông.
Bốn phía quanh hội trường đều có một thông đạo.
Giờ phút này, đám người Bát Kỳ Môn đang dẫn những người mà họ bắt được ở Hoa Hạ xếp hàng tập hợp ở giữa hội trường hình vuông rộng lớn này.
Ở chính giữa hội trường có một cái hồ to khoảng một trăm mét vuông, lúc này trong hồ đầy nước, trên mặt nước có hàn khí âm lãnh và mùi máu tươi nồng nặc đang không ngừng tỏa ra.
Diệp Viễn lại mở thần thức ra, thăm dò sâu vào trong cái hồ này, nhưng điều làm anh kinh ngạc đó là, thần thức của anh căn bản không thể đi vào cái hồ dù chỉ một bước.
Lúc này, một ông già đứng ở mép hồ vung tay lên.
Những người nước Hoa Hạ bị điều khiển kia lần lượt xếp thành một hàng, đứng ở mép hồ.
Diệp Viễn lập tức đứng vào giữa hàng ngũ.
"Tất cả mọi người, rời đi!"
Theo tiếng ra lệnh của ông lão, người của Bát Kỳ Môn nước Uy cấp tốc rời đi.
Sau khi xác định tất cả mọi người đã đi, ông lão vung tay lên, mấy thông đạo xung quanh đóng hết cửa lại.
Lúc này, ông lão mới quay người lại, khom lưng cung kính hướng về phía cái ao rồi nói.
"Thần sử đại nhân, cống vật mà các ngài cần đều đã chuẩn bị xong rồi!"
Ông lão vừa nói xong, mặt nước yên ả bỗng nổi lên gợn sóng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!